Câu chuyện của cô Nguyễn Thị Tuất ở Sài Sơn (Quốc Oai) khiên dư luận dậy sóng những ngày qua (Ảnh: Internet)
Chùa Thày chuông đổ chiều tĩnh lặng
Mái ngói rêu phong chốn linh thiêng
Nhất tự vi sư nên đạo nghĩa
Bán tự vi sư giữ trọn đời.
Nhưng có ngờ đâu đất Sài Sơn
Chuyện chốn làng quê nổi như cồn
Ngôi trường nho nhỏ nơi thôn dã
Ôm một niềm đau, nỗi hận sầu.
Nhức nhối xưa nay chuyện thu chi
Lạm thu các quỹ để làm gì?
Chỉ vì tiền bạc gây ân oán
Nhen nhóm từ đây nước tràn bờ.
Ai xui con trẻ kiện thày cô.
Học đòi yêu sách chuyện chuyên môn
Lớp năm sao viết đơn kiện tụng
Diễn trò bày đặt hại thày cô.
Mái dột xưa nay hỏng cột kèo
Cá không ăn muối, cá thành ươn
Trò không nể trọng người dạy dỗ
Quá mù ắt sẽ đổi sang mưa
Xem chếch lại Cam thấy rùng mình
Trò vào lớp học chạy lung tung
Em ngồi, em đứng, em ngả ngớn
Chúng coi cô giáo chẳng ra gì.
Có đứa cầm que hăm dọa cô
Dồn vào góc bảng sướng hả hê
Đồng phục chùm đầu mồm la hét
Hỏi lỗi tại ai? trẻ dám liều.
Trường lớp bây giờ rất khang trang
Có ban, có bệ, có nội quy
Cớ sao nỡ để trò hỗn láo
Chà đạp kỉ cương một mái trường.
Xin hãy mau mau gỡ rối đi
Hậu họa trò hư thấu nỗi đau
Bán tự vi sư người xưa dạy
Thỉnh tiếng chuông ngân chữ thánh hiền.