Ai cũng nói về bố những thời gian khó
Những giọt mồ hôi vất vả cho đi
Con nói về bố khi con còn thơ dại
Hai cẳng chân ngất nghểu trên vai bố con cười
Con hỏi bố
Nhà ta khác phố là gì?
Bố bảo rằng:
Nhà ta là phố phiêu diêu
Chiều lại chiều hàng cây rì rào liêu siêu lá rụng
Đàn nhạn bay sao xác ánh chiều vàng hung hung.
Con không hiểu chỉ cười chung với bố
Con chạy nhảy bắt thả cào cào nhiều vô số
Bố nhận vai đầu bếp rang chấu mỡ để con ăn
Con hay khóc nhè ăn vạ để bố đánh anh
Bên cánh rừng xanh
Tiếng con khóc lanh lảnh
Con còn nhớ:
Mỗi buổi đến trường con chộp nhanh những viên kẹo sầu riêng trên tay bố
Tròn xoe đôi mắt tinh ranh.
Bố còn nhớ những ngày mẹ nằm viện căn nhà vắng tanh?
Cảnh sắc xóm núi mất vị ngọt lành
Ngày bán nhà cho anh hàng xóm, bố rưng rưng sụt sùi
Bao công sức nhặt từng chiếc lá, xới từng bụi cây
Vườn cà phê cũng tới ngày nặng nề trĩu quả
Để bước qua nghịch cảnh… bố ngậm ngùi đến chỗ ở mới
Nơi phồn hoa với bao nỗi niềm chỉ mình bố hiểu
Con thủ thỉ lau hàng lệ… bóng chiều rơi rơi…
Bố ơi bố hãy tin ở con hãy vượt lên số phận!
Đã có con đảm nhận những ngày sau
Ánh mắt bố cười nhưng nghẹn dấu nỗi đau…
Thời gian trôi qua quá mau
Đã mười mấy năm sau ngày hôm ấy
Năm nay con thấy bố hao gầy
Mỗi bữa cơm chưa đầy một bát
Dáng lom khom không còn bát ngát phát rừng làm rẫy như xưa
Những buổi trưa bố nằm coi điện thoại
Tình hình chiến sự bên ngoài thế giới cam go…
Con tự hỏi con đã làm gì?
Cả cuộc đời bố đã cho đi tất cả
Con đã nhận ra:
Thế giới bao la… bố là mái nhà
Trao cho con cả bầu trời và trái đất
Cho con nhặt nhạnh tất cả để vung cánh bay cao
Bố ơi bố! bố mãi là vì sao cho con khát khao hoài bão…