Vợ chồng nó ở chung với Má. Ba nó mất khi nó mới 7 tuổi. Má nó làm đủ nghề như phụ quán ăn, rửa chén bát để nuôi nó ăn học. Nhưng từ khi nó lấy con vợ làm nghề uốn tóc hàng đồng bóng cứ thích đi Chùa lạy Phật. Rảnh là đi làm công quả lấy phước... Đã mười năm chưa có mụn con nào. Tuy nhiều lần mang thai nhưng hư hỏng, vợ nó nghe lời ai mà cứ đi hết Chùa này Chùa khác lạy Phật xin con. Còn Bà Phật trong nhà là Má chồng thì nó không coi ra gì, chửi mắng bà hoài, đến nỗi Ba mẹ của chính nó cũng phải bất bình thay, khuyên bảo mà nó tỉnh bơ.
Vợ nó tệ với má nó mà nó cứ như câm như điếc, Nó còn hùa theo trách Má nó. Có nhiều lần Má nó buồn, đã đi lên Ban Mê Thuột ở với người con gái nuôi và các cháu ngoại. Chúng thương bà và kính trọng bà lắm. Nhưng vì ở nhà còn thờ Chồng nên bà lại trở về chịu sự tệ bạc của vợ chồng nó và trong tâm can của bà: Bà thương con trai bà, lấy vợ đã lâu mà bà chưa được ẵm bồng cháu nội. Bà nghĩ nó sẽ thay đổi mà thương bà, người sinh ra nó và cực khổ vì nó. Nhưng thật buồn! Chiều tối nay vợ chồng nó đang cùng các Phật tử tụng kinh thì có điện thoại reo, thấy số lạ nên nó không bắt máy. Lại chuông reo, nó bực mình tắt máy luôn, miệng lầu bầu: Đang tụng kinh trước Phật đường, gọi hoài mất linh! Đã gần 11 giờ đêm, trong Chùa chỉ còn nghe tiếng băng đĩa đọc kinh, tất cả lặng như tờ. Nó ngồi ngoài sân Chùa rít thuốc, còn vợ nó và mấy bà nữa tụm lại trong phòng nói chuyện… đủ thứ chuyện. Chuyện mẹ chồng ở ác tới chuyện mấy bà cô sống không biết tôn trọng Phật pháp nên bị quả báo…
Sáng nay ngủ dậy, nó mở lại điện thoại, có đến hơn 20 cuộc gọi từ các ĐT khác nhau. Kỳ lạ! Mở tin nhắn, nó giật mình: Má nó chết rồi, chiều tối qua! Nó gọi lại cho một số gọi nhiều nhất: Ông Bảy Tổ trưởng khu phố. Ông ấy bắt máy và im lặng hồi lâu, mới nói cho nó biết: Má nó bị đột quỵ không ai biết, bà hàng xóm phát hiện vi sang nhà mượn cái thang sửa chữa mái nhà bị dột. Gọi cấp cứu nhưng... người co quắp tắt thở từ lúc nào! Ông Bảy nói với nó: "Anh chị cứ đi Chùa cho có nhiều phước. Ở nhà đã có Cô ba trên Ban Mê Thuột vừa về kịp lo chu toàn rồi, anh cứ yên tâm. Chúng tôi cũng báo cho anh là chiều nay, đúng 13 giờ Hội Hiếu của Phường sẽ lo hậu sự và đem thiêu bà ở Lò thiêu Bình Phước. Vì có dịch nên không tiện để lâu được, chúng tôi làm đúng di chúc của bà, anh không phải lo điều đó. Anh yên tâm cứ lo việc của anh cho tròn". Rồi ông tắt máy.
Nó ngồi im lặng như người mất trí, rồi bất chợt giật mình chạy vào gọi vợ nó ra nói nhỏ vào tai vợ. Con vợ nó không nói gì về chuyện phải làm sao mà lại nói: "Mình phải về ngay chứ con ba chỉ là con nuôi, nó có quyền gì mà... tôi đã rước bà về thành phố là vì cái nhà, cái nhà... ông hiểu không, hiểu không?". Nó không nói gì nữa, nó bỏ chạy. Con vợ nó há hốc mồm nhìn theo! Nó chạy rất nhanh ra Lộ để bắt xe về Thành phố, có còn kịp để tiễn Má nó một đoạn cuối cùng nữa hay không? Nó gào lên đau đớn: "Má ơi, Con phải làm sao đây?" !!!
Theo Chuyện quê