Hoa hồng dại

Tôi không biết có phải là định mệnh không mà mọi niềm vui, nỗi buồn, mọi sự lên voi xuống chó của tôi đều dính dáng đến thơ.

Từ một chàng kĩ sư quèn, vua không biết mặt, chúa chẳng biết tên, đột nhiên, một hôm giám đốc của tôi bảo:

- Này, cậu lên văn phòng cục gặp cục trưởng

- Gặp cục trưởng? tôi hỏi lại – Có việc gì ạ?

- Có giời biết. – Giám đốc của tôi nói - Tớ cũng chỉ vừa nhận được điện thoại của ông ấy bảo cậu phải lên ngay. Tôi lọc cọc đạp chiếc xe đạp lên văn phòng cục. Vừa thấy tôi xưng danh, tay bảo vệ đã vội nói

- Ông vào đi, ông cụ đang đợi ông

Tôi mở cửa bước vào phòng cục trưởng mà trong lòng hơi lo lắng. Tôi biết ông cục trưởng này không phải vì ông ta là cục trưởng mà là vì những bài thơ thỉnh thoảng ông đăng trên mặt báo. Ông viết không nhiều, nhưng bài thơ nào của ông cũng có hồn tôi rất thích. Thấy tôi mở cửa, cục trưởng của tôi vồn vã hỏi:

- Cậu là Duy đấy à? Tận hôm qua tớ mới biết cậu làm ở cục này. Ngồi xuống đây - Ông vừa nói vừa lôi trong tủ lạnh ra mấy chai bia, rót vào cốc - Đọc thơ cậu mãi mà bây giờ mới biết mặt. Mà này, cậu có đi lính không mà sao cậu lại viết được câu “Nai bỗng lạ rừng sau một chiều pháo dập”?

Tôi bắt đầu thấy hoang mang. Đúng là tôi hay làm thơ thật nhưng ở cơ quan tôi không một ai biết điều này cả. Hay ông ta nhầm tôi với ai đó? Tôi dè dặt

- Có lẽ cục trưởng nhầm tôi với ai đó?

- Nhầm thế nào được - Ông cười thân mật - Hôm qua tay Chấn ở đài đến cục mình viết bài. Hắn nói tớ mới biết cậu làm ở cục của mình.- Anh chàng Chấn này thì tôi biết. Hắn là biên tập viên của buổi phát thanh tiếng thơ. Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp hắn để trao đổi về những câu cần phải sửa trong những bài thơ tôi gửi phát trên sóng của đài - Mà này, ông nói tiếp - Sao cậu không gọi tớ bằng anh xưng em được nhỉ? Tớ hơn cậu gần ba mươi tuổi đấy

- Cái đó thì không được ạ. – Tôi trả lời dứt khoát - Tôi là quân của cục trưởng, gọi bằng anh xưng em tôi cứ cảm thấy nó nịnh bợ thế nào ấy. Trong công việc, tôi chưa xưng em với ai cả. nó làm cho tôi kém tự tin khi làm việc

- Đúng là cái gàn của thằng làm thơ.- Ông thân mật vỗ vai tôi - Thế còn trong thơ thì sao?

- Đấy là một chuyện khác

- Thế thì hôm nay không có công việc. Hôm nay chỉ có thơ thôi

Từ sau buổi gặp đó, tôi đột nhiên thăng tiến như diều. Chỉ sau có ba năm, tôi đã chễm chệ ngồi trên chiếc ghế giám đốc. Tôi trở thành một giám đốc trẻ nhất cục. Thật là láo toét khi ai đó nói “Phúc bất trùng lai”. Với tôi, phúc cứ ùn ùn kéo đến. Sau khi lên làm giám đốc, tôi lại vớ được một cô nàng xinh như mộng. Em là sinh viên của trường đại học sư phạm. Nàng yêu thơ lắm và nàng rất thích thơ của tôi. Nhưng! Vâng lại là chữ “Nhưng”, cái chữ quái quỷ luôn luôn xuất hiện trong đời con người vào những lúc con người đang ở những đỉnh cao chất ngất. Sau khi tôi làm giám đốc được ít lâu thì ông thầy đỡ của tôi về hưu. Tôi biết chắc sau khi ông đi rồi là tôi sẽ có chuyện. Một thằng quý cái mặt của mình hơn tiền thì làm sao có chỗ trong bầy lục súc tranh công của thời buổi này. Tôi còn nhớ có một lần, sau khi làm việc với đối tác, hắn mở cặp rút ra một phong bì hai tay đưa cho tôi. Tôi nhìn cái phong bì lạnh nhạt hỏi:

- Bao nhiêu?

- Dạ thưa anh hai mươi triệu ạ

- Hai mươi triệu? Tôi hỏi lại, rồi đột ngột chỉ vào mặt mình, tôi hỏi hắn – Cái mặt tôi rẻ đến thế sao? Anh cầm tiền về đi. Hợp đồng tôi đã kí rồi. Nhớ làm cho tốt không các anh sẽ không nhận được một xu nào của tôi đâu.

Một người như thế, mất thầy đỡ chết là cái chắc. Mà tôi cũng chẳng tha thiết gì với cái chức giám đốc này cả. Tôi vốn không thể ăn bẩn. Làm quan chức mà không cầm tinh tuổi Tuất thì làm làm gì cho mệt vì vậy khi nhận quyết định thôi chức giám đốc mặt tôi cứ tỉnh như không. Tôi cầm quyết định chạy ngay đến chỗ nàng nói như reo:

- Thế là từ nay anh có thể chuyên tâm làm thơ được rồi

- Anh nói gì, em không hiểu?

- Có gì mà không hiểu. Anh mất chức giám đốc rồi. Nhẹ cả người. Từ khi làm giám đốc đến giờ anh chẳng làm được bài thơ nào nên hồn cả.

- Thế bây giờ anh làm gì?

Nàng hỏi. Tôi thấy mặt nàng tái đi, chiếc cốc đang cầm trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành. Tôi ngạc nhiên nhìn nàng

- Việc mất chức giám đốc quan trọng với em thế sao?

- Anh thật ngốc.

Nói xong ,nàng chạy vào phòng trong đóng sầm cửa lại. Đúng! Tôi thật ngốc. Từ trước đến giờ tôi cứ tưởng nàng yêu tôi vì thơ hóa ra không phải. Nàng không yêu cái đầu thơ mà yêu cái đít giám đốc của tôi. Tôi hoàn toàn sụp đổ. Ra khỏi nhà nàng, tôi đi lang thang suốt đêm trong thành phố. Sáng hôm sau tôi quyết định đi Cửa Lò. Tôi phải đi xa khỏi thành phố này một thời gian để lấy lại thăng bằng cho mình. Đêm Cửa Lò thật yên tĩnh. Trời tối đen như mực. Mặt biển cũng đen ngòm. Bãi biển vắng ngắt. Tôi gọi nửa lít rượu, mấy con mực nướng ngồi nhâm nhi một mình. Biển hôm nay sao cũng giống tôi vậy? Đen tối và hoang vắng. Tôi rót đầy một li rượu, uống ực một nhát. Tôi cố say nhưng không say. Bỗng có một tiếng nói ngay đằng sau tôi:

- Anh giai, có chuyện buồn hay sao mà ngồi đây một mình uống rượu vậy?

Tôi quay lại. Dưới ánh sáng mờ mờ hắt ra từ những cái quán phía xa khiến tôi không nhìn rõ mặt cô gái nhưng tôi biết đấy là một cô gái bán hoa. Tôi vốn khinh bỉ những cô gái mại dâm thế mà không hiểu sao tối hôm ấy cảm này trong tôi lại biến mất. Tôi hận. Tôi muốn trả thù cuộc đời.

- Em ngồi xuống đi. Bao nhiêu?

- Còn tùy thuộc anh muốn đi loại tầu nào. Tầu nhanh hay tầu chậm

- Tầu suốt

- Tầu suốt? Cô gái hỏi lại rồi chăm chú nhìn tôi - Ở đây chẳng ai đi tầu suốt đâu anh

- Em sợ tôi không đủ tiền sao?

- Không! Em chỉ tiếc cho túi tiền của anh thôi .Đi tầu suốt cũng chẳng hơn gì được nhiều đâu

Tôi bật cười. Có một cô gái bán hoa tiếc cho túi tiền của tôi. Chao ôi ! Thế giới này điên hết rồi. Nàng! Cô gái tôi cứ ngỡ trong sáng như pha lê, cô gái tôi ngưỡng mộ, tôn thờ vì túi tiền mà bỏ tôi còn em, một cô gái bán hoa, thì lại tiếc hộ cho túi tiền của tôi. Tôi nhìn ra phía biển xa. Trong cái màn đêm đen kịt của trời và biển, một ánh đèn của một chiếc thuyền câu mực đang nhấp nháy. Tôi đã ngà ngà say.

Đêm đen, trời đen và biển đen

Ánh đèn câu mực chớp trong đêm

Đời đen ta tìm một đốm sáng

Tôi đọc đến đây thì tắc tịt. Loay hoay mãi tôi vẫn không tìm được câu kết của bài thơ cho hợp với tâm trạng của mình. Đột nhiên cô gái nói:

- Anh cho phép em nối câu kết nhé

Rồi không đợi tôi trả lời, cô gái thủng thẳng đọc. Chợt nhìn sang bên bỗng thấy em. Tôi ngỡ ngàng nhìn cô gái. Trong lòng dấy lên một cảm giác chua sót. Trời ơi! Đốm sáng của đời tôi là một cô gái bán hoa sao? Hình như cô gái đọc được ý nghĩ của tôi. Cô ta lặng lẽ rót hai li rượu đầy tràn cả ra ngoài

- Ta cụng li một cái nào - Tôi im lặng cụng li cùng cô gái. Cô ta ngửa cổ uống ực một nhát hết chén rượu. Đặt chén xuống bàn rồi nói với tôi. Giọng trầm hẳn xuống - Em biết, em không xứng đặt ở cuối bài thơ. Thôi chào anh.

Cô gái cúi xuống nhắt chiếc túi xách trên bàn khoác lên vai quay mình bỏ đi. Tôi nắm tay giữ lại:

- Em chê tôi không có tiền sao?

- Năm trăm nghìn, anh đồng ý không?

Tôi móc túi đưa cho cô gái hai tờ giấy bạc năm trăm nghìn. Cô gái trân trân nhìn tôi một lúc rồi im lặng cất tiền vào túi và ngồi xuống bên cạnh:

- Anh giầu thế mà vẫn còn bị thất tình sao?

- Sao em cho là tôi thât tình?

- Trời đen, biển đen, đêm đen, đời đen, mọi thứ đều đen thì chỉ có thất tình mới thế

- Thế tôi vừa mới phá sản thì sao?

Cô gái nhìn ra phía ngoài biển xa nói nhỏ như không phải là trả lời tôi mà là đang nói với chính mình

- Tiền chỉ là một nửa của cuộc đời. Tiếc rằng nó lại là nửa quan trọng nhất. Nếu chỉ phá sản thì trong bốn thứ đó ít nhất phải còn một thứ sáng

Tôi kinh ngạc về sự tinh tế của cô gái. Quay hẳn người lại, tôi im lặng cố nhìn xuyên qua ánh sáng lờ mờ ngắm kĩ cô gái ngồi cạnh mình nhưng tối quá tôi không nhìn rõ được.

- Sao em lại đi làm nghề này?

Bây giờ thì lại đến lượt cô gái nhìn tôi chằm chằm. Cô vớ lấy chai rượu, không rót ra chén mà cứ thế ngửa cổ tu ừng ực. Tôi vội giằng lấy chai rượu. Đột nhiên cô gái bỗng bật cười. Trong ánh sáng mờ mờ tôi thấy hai giọt nước mắt từ từ ứa ra.

- Sao anh ngốc thế? Chẳng ai lại đi tin vào một con điếm trình bày lí do đâu.

- Tôi tin

- Anh tin? Thật không?

- Thật

Cô gái nuốt nước bọt định nói nhưng rồi lại đột nhiên thay đổi. Cô vớ lấy chai rượu, rót ra hai chén, đưa cho tôi rồi nói:

- Thôi mà, nói những chuyện ấy làm gì. Uống đi anh. Mà sao anh cứ ngồi như phỗng thế. Ôm em đi. Anh trả tiền cho em để làm việc đó mà.

Thật khốn nạn cho tôi. Sau khi bị phản bội, tôi cứ tưởng từ nay, gặp bất cứ cô gái nào, nếu có điều kiện tôi sẽ chà đạp, vò sé. Sẽ tận hưởng để bù cho những gìn giữ, trân trọng một cách ngốc nghếch của tôi ngày trước. Tôi nhầm, tôi không làm được điều đó. Cô gái đứng dậy bảo tôi:

- Ta về khách sạn thôi. Muộn lắm rồi - Rồi cô quay lại gọi chủ quán - Thanh toán đi chị ơi

Tôi đã say lắm rồi nhưng vẫn đủ sáng suốt không cho chủ quán cầm tiền của cô gái:

- Tôi muốn ngồi đây suốt đêm. Tiền đây! Chị cứ dọn quán để riêng bàn này lại đây.

* * *

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trên cái ghế xích đu trên bãi biển, mình đắp cái áo khoác của cô gái. Thấy tôi tỉnh giấc, chị chủ quán đi đến trao tôi một phong bì thư và một bông hoa hồng dại. Tôi mở phong bì, ở trong là hai tờ giấy bạc năm trăm nghìn và một mảnh giấy với một dòng ngắn ngủi “Cám ơn anh, người đầu tiên và duy nhất đã dám tin em”. Tôi đưa bông hồng dại lên mũi hít một hơi dài. Một mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa khắp người tôi. Phóng tầm mắt ra biển, mặt trời từ từ nhô lên khỏi đường chân trời.

 

Theo Chuyện Làng quê