Mà lớn lên cô nàng đẹp thật, nếu hồi đó có cuộc thi Hoa khôi thanh lịch ở các trường phổ thông như bây giờ, thì có lẽ, Hoa Khôi sẽ được tôn vinh là hoa khôi của trường, của quận, của thành phố... cũng nên.
Hoa Khôi là một cô gái thông minh, sắc sảo, nhưng học lực thì chỉ ở mức trung bình. Có thể vì Hoa Khôi yêu quá sớm? Trong lúc lũ chúng tôi chỉ mới dám "yêu thầm trộm nhớ", thích thích bạn khác giới nhưng không dám thổ lộ; đứa nào mạnh bạo thì yêu bạn cùng lớp, cùng trường; nhưng Hoa Khôi thì khác. Cô ta yêu một anh hơn cô đến hơn chục tuổi. Nghe nói nhà anh này rất giàu, có cửa hàng buôn bán ở chợ trời. Đến giờ tan học, anh chàng người yêu của Hoa Khôi hôm thì cưỡi chiếc xe máy Honda cub đời 79, hôm thì đi chiếc đạp Peugeot cổ cao phanh rút đến tận cổng trường để đón Hoa Khôi trong sự ghen tỵ của các chàng trai và sự ngưỡng mộ của các cô gái trong trường. Thời bao cấp, nhìn chung nhà nào kinh tế cũng khó khăn sàn sàn như nhau; chỉ có những nhà buôn bán hoặc có người nhà bên nước ngoài thì cuộc sống khấm khá hơn. Nhà Hoa Khôi bố mẹ đều là công nhân viên nhà nước, kinh tế cũng chỉ như gia đình chúng tôi, nhưng cô ta ăn mặc khá mốt. Đầu uốn tóc "phi-giê" sang chảnh. Đặc biệt, từ khi có người yêu, hôm nào anh chàng kia không đưa đón thì Hoa Khôi đi học bằng chiếc xe mi ni Nhật bãi, thay cho chiếc xe đạp nữ Thống nhất đã cũ; tay cô đeo chiếc đồng hồ Citizen rất đắt tiền thời đó... Bọn con gái lớp tôi xì xào: Tất cả những thay đổi trên người Hoa Khôi đều do anh người yêu tài trợ. Bây giờ hay có câu: "em đẹp, em có quyền". Nhưng ngày đó, "chân lý" này cũng đã có trên thực tế. Năm cuối cấp, chúng tôi học hành khá căng thẳng. Lớp chúng tôi có thầy giáo dạy toán, tuy trẻ nhưng rất nghiêm khắc. Những hôm có tiết chữa bài tập, ai cũng thu mình lại vì sợ thầy gọi lên bảng.
- Tôi mời bạn Hoa Khôi lên bảng chữa bài. Thầy giáo chỉ đích danh cô nàng đang trốn mặt sau cái lưng to phè của cậu bạn ngồi trên.
Sau một hồi lưỡng lự, Hoa Khôi đáp:
- Thưa thầy, hôm qua em mệt nên không làm bài.
- Không làm bài thì cứ lên bảng, cái gì chưa hiểu tôi giảng luôn. Hay là muốn nhận điểm O?
- Ứ ừ thầy, thầy không được cho em O điểm, em xin nợ, lần sau em làm bài thì thầy gọi em lên sau...
Vừa nói, cô nàng vừa đánh ánh mắt sắc lẹm về phía thầy, vẻ mặt phụng phịu, hờn dỗi, y như đang nói với người yêu vậy. Chúng tôi chờ đợi phản ứng gay gắt của thầy. Nhất là cái "ứ ừ" có phần hỗn xược đó. Nhưng lạ chưa, chính thầy mới là người bối rối, khuôn mặt khẽ ửng đỏ như lúng túng. Sau vài giây chấn tĩnh, thầy mới bật nói:
- Vậy sau Hoa Khôi nhớ làm bài tập về nhà nhé, hôm nay tôi cho em nợ điểm. Có gì chưa hiểu, em cứ mạnh dạn hỏi thầy nghe chưa...
Hoa Khôi ngoan ngoãn, đáp lại một câu "vâng" kéo dài đến là điệu, kèm theo là ánh mắt nhìn thầy đắm đuối để tỏ lòng biết ơn. Hoa Khôi trượt đại học, nhưng vẫn xin được vào làm việc tại một cơ quan nhà nước. Trong khi lũ chúng tôi ra trường, có bằng đại học chính qui còn chưa xin được việc làm do thời kì đó đang cho nghỉ chế độ 176 ầm ầm. Nghe nói là bố anh người yêu mới của Hoa Khôi làm to trên quận xin hộ. Vừa đi làm, cô nàng vừa đăng ký theo học một lớp đại học tại chức để có tấm bằng Cử nhân kinh tế. Bằng các mối quan hệ xã hội rộng, nhất là cái tài "thả thính" khiến mỗi thằng đàn ông nào khi tiếp xúc cũng ngỡ Hoa Khôi để ý đến mình nên khi cô nàng nhờ gì thì giúp đỡ rất nhiệt tình. Chính vì thế mà cô nàng thăng tiến khá nhanh. Vốn là một cô nàng có đầu óc toan tính, sau nhiều mối tình, Hoa Khôi "chốt đơn" lấy một anh chàng con một cán bộ kha khá trên tỉnh. Anh chàng này là một nhà khoa học, được cái hiền lành, dễ bảo và yêu cô nàng vô điều kiện. Thôi thì thế gian được vợ mất chồng. Hoa Khôi giỏi giang thì lấy chồng có hơi đù đờ một tý cũng tốt. Ai cũng nghĩ Hoa Khôi khéo chọn chồng. Bẵng đi một thời gian không thấy Hoa Khôi đi họp lớp, nên hôm nay, khi thấy Hoa Khôi bước xuống từ chiếc xe ô tô bóng loáng do cô tự tay lái đến nhà hàng, nơi chúng tôi tổ chức buổi gặp mặt, tất cả đều vui mừng chào đón. Vẫn là một Hoa Khôi xinh đẹp, trẻ trung, năng động; cách ăn mặc quý phái, sang chảnh. Nếu so sánh Hoa Khôi với các bạn nữ trong lớp thì Hoa Khôi trông trẻ hơn chục tuổi. Khác với các lần họp lớp trước, lần này Hoa Khôi có vẻ trầm tính hơn. Được biết, cô nàng đã ly hôn với anh chồng hiền lành làm khoa học. Lý do là anh chồng luôn nghi ngờ, ghen tuông khi cô nàng thường xuyên phải hẹn hò với các gã đàn ông để giải quyết công việc làm ăn. Nhiều khi Hoa Khôi về nhà mồm sặc mùi rượu. Mặc dù cô nàng đã nhiều lần giải thích, nhưng ông chồng luôn có tâm lý bứt dứt, thiếu tự tin vì nghi ngờ mình bị vợ cắm sừng. Ly hôn là cách để anh ta thoát khỏi sự dằn vặt. Điều đáng buồn là sau khi ly hôn, cậu con trai duy nhất lại chọn sống cùng bố.
Cô đơn, Hoa Khôi đã chọn cách đi bước nữa để lấy chỗ nương tựa lúc về già. Người chồng thứ hai của Hoa Khôi là một người đàn ông bỏ vợ, sống với một người con riêng. Cuộc sống vợ chồng theo kiểu "rổ rá cạp lại" cũng không kéo dài được bao lâu, do anh chồng này, không chịu theo sự dẫn dắt, chỉ đạo mọi việc trong cuộc sống của Hoa Khôi. Còn bản thân Hoa Khôi là một phụ nữ cá tính, có phần ích kỷ, nên phải là người yêu chiều, nhẫn nhịn mới sống cùng được.
- Mày vẫn còn "ngon" , còn chài được nhiều đàn ông, lo gì! Không hợp người này thì lấy người khác! Một thằng bạn trai cùng lớp bộc toạc nói.
- Ông tưởng tôi dễ dãi với đàn ông lắm à. Có mà mơ nhé. Chỉ "thả thính" thôi, chứ đi quá xa là không có đâu. Vả lại, cũng có tuổi rồi, cái già ập đến rất nhanh. Tôi cần người chân thành để bầu bạn, nương tựa nhau thôi. Nhưng có lẽ khó. Tôi quyết định rồi, sống một mình thôi...
Tôi tin Hoa Khôi không phải là loại đàn bà lăng loàn, dễ dãi. Cô ta là một con người khôn ngoan, sống thực tế. Cô ta lợi dụng nhan sắc trời cho của mình để phục vụ mưu đồ riêng, và cô ta đã thành công ở khoản chức vị, danh vọng và tiền bạc. Nhưng một người phụ nữ sắc sảo như vậy thường bạc mệnh về tình duyên. Bởi tâm lý đàn ông thường tự ty trước những người vợ quá tài giỏi. Như chính người chồng đầu của Hoa Khôi, anh ta yêu Hoa Khôi, nhưng luôn phải sống trong mặc cảm và dị nghị, vì thế, ly hôn là cách giải thoát đầy đau đớn để anh ta trốn chạy nỗi mặc cảm và dằn vặt của bản thân.
Với tôi, mặc dù Hoa Khôi rất đẹp, nhưng nếu được lựa chọn để lấy một người phụ nữ sắc sảo này về làm chủ gia đình thì có lẽ không.
Theo Chuyện Làng quê