Thầy trò sau 20 năm gặp lại
Đó là những dòng cảm xúc của các thành viên Lớp 12A (1996 - 1999) - Trường THPT Cao Bá Quát (Quốc Oai - Hà Nội) vào ngày 30/4/2019 tại Không gian văn hóa dân tộc Mường - Làng Văn hóa Du lịch các dân tộc Việt Nam.
Cũng chẳng phải ngẫu nhiên mà những người tổ chức chương trình hội ngộ sau 20 năm ra trường (1999 - 2019) sum họp trong mái nhà Mường cổ kính linh thiêng. Từ trong sâu thẳm họ muốn quây quần bên bếp lửa hồng, cùng ăn cơm lá, cùng tâm sự chuyện đời, chuyện tình sau một thời gian dài xa cách.
Sau 20 năm ai cũng đã trưởng thành và tự vượt qua những giới hạn của bản thân để trở thành "người lớn". Nhưng có lẽ đứng trước cô giáo chủ nhiệm họ vẫn là những học sinh của ngày nào, vẫn tinh nghịch, "ngây thơ" và mơ mộng như ngày nào.
Cô bé Hồng Vân nhí nhảnh ngày nào vẫn hát hay, bạo dạn hơn người tâm sự: "Nếu thanh xuân là một giấc mơ có lẽ nhiều người sẽ ao ước được mơ hoài không tỉnh. Và những năm tháng cấp 3 chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của giấc mơ thanh xuân. Bởi khi đó chúng ta vẫn còn trẻ con để vô tư, thoải mái với những lần cười đùa, những lần chí chóe cãi nhau. Nhưng đó cũng là khi ta đủ lớn để nhận ra rằng cuộc vui nào cũng đến lúc tàn và những ngày tháng cuối cùng của tuổi học trò này chính là kỷ niệm chẳng bao giờ quên. Chúng ta cũng đủ lớn để nhận ra 1000 ngày không phải là dài so với đời người nhưng lại là quãng thời gian mang tuổi trẻ, mang những ước mơ và cả những nỗi niềm chưa kịp bày tỏ...".
Đồng tình với quan điểm của nhiều bạn khác trong lớp, bạn Vũ Hà cho rằng, ai cũng có một tuổi thơ được xem là quá khứ, một phần kỷ niệm hay những gì gợi nhớ thương trong tâm hồn. Ai đó đã ví tuổi trẻ ngọt ngào như dòng suối mát, nhưng cũng hung hăng như một con sông mùa lũ. Nhưng đó là khoảng thời gian dẫu không thật bình yên thì cũng đủ mơ màng để in dấu trong sâu thẳm tâm hồn:
Mong ước kỷ niệm xưa
Hãy quay về cho tôi một lần thôi để nhớ
Để đợi chờ, chuếnh choáng dưới chiều mưa
Để tim ai xao xuyến mộng cho vừa
Để là nắng, là mưa, là tất cả
Của một thời áo trắng trộm nhìn nhau.
Còn bạn Thanh Tuấn luôn thông minh, hoạt bát và cũng đầy ngẫu hứng thơ ca lại dành những cảm xúc lắng đọng nhất của mình về cô giáo Chủ nhiệm: "Trong suốt 20 năm qua, chúng em luôn cảm thấy hạnh phúc vì được làm học sinh của cô. Cảm ơn cô đã định hướng cho chúng em trên đường đời và cả cuộc sống riêng..."
Quả thật 1000 ngày cấp 3 là lời "tỏ tình" chưa kịp nói và giờ này thì chẳng còn cơ hội để bày tỏ nữa rồi. Trước đây cứ sợ rằng nói ra sẽ mất đi tình bạn, sẽ khiến bạn chẳng chuyên tâm học hành... rồi chần chừ chờ đến giây phút cuối cùng của tuổi học trò để thổ lộ. Nhưng rồi lời chưa kịp nói đã phải chia xa... Chẳng biết sau này sẽ yêu ai, thương ai, nhưng mối tình học trò ấy bỗng trở thành một niềm tiếc nuối, một hoài niệm khó quên như bạn Xuân Nguyên chia sẻ:
Chẳng bao giờ ai chờ anh dưới mưa
Như ngày xưa em từng chờ đợi
Đôi vai ướt đầm mái đầu tóc rối
Cây bàng xanh lặng lẽ đứng bên đường.
Kỷ niệm xa rồi còn lại nhớ thương
Anh ra đi đêm mưa thành cổ tích
Em ở lại bơ vơ hờn trách
Lá bàng ơi giờ bay mãi tận đâu?
Hai đứa mình ngày ấy giận hờn nhau
Ai biết được ai là người có lỗi
Khoảng thời gian nhạt nhòa mưa xối
Khoảng cách chia nhuộm đỏ lá bàng rơi
Anh bây giờ như hạt mưa sa
Thèm lay ướt vòm cây xanh lá cũ
Giá có được ùa về quá khứ
Có còn em ướt lạnh đứng chờ anh...?
Châu Dung