Ra mắt trong tháng 8/2025, giữa cuộc cạnh tranh khốc liệt của hàng loạt bom tấn hè, Mang mẹ đi bỏ lại âm thầm bứt phá, đạt doanh thu 50 tỷ đồng sau vài ngày công chiếu. Với mức chi phí sản xuất chỉ hơn 1 tỷ, bộ phim trở thành “hiện tượng phòng vé”, và quan trọng hơn, tạo ra cuộc thảo luận lớn về những lát cắt gia đình – nơi có tình yêu, kỳ vọng, tổn thương và cả khoảng cách giữa các thế hệ.

mang-me-di-bo-9657-3202-1754476205.jpg
Phim “Mang mẹ đi bỏ” khiến khán giả xúc động về giá trị gia đình. 

Ngay từ tuần đầu ra rạp, “Mang mẹ đi bỏ” đã tạo nên cơn sốt tại phòng vé Việt. Không cần chiêu trò quảng bá rầm rộ, bộ phim chinh phục khán giả bằng chính chiều sâu cảm xúc và câu chuyện đời thường đầy ám ảnh. Một tác phẩm tưởng như nhỏ bé nhưng lại khiến người xem lặng người khi bước ra khỏi rạp. Vì sao bộ phim này lại trở thành hiện tượng?

Mang mẹ đi bỏ: Nhẹ nhàng mà nhói lòng

Không cần bi kịch hóa hay lên gân, Mang mẹ đi bỏ chọn cách kể đơn giản đến lạnh người: một người con đưa mẹ đi bệnh viện, giữa những cuộc điện thoại công việc và sự bối rối trước căn bệnh tuổi già của mẹ. Phim không kể về cái chết, mà kể về một thứ lặng lẽ hơn: sự xa cách vô hình giữa hai thế hệ. Nỗi đau ở đây không lớn tiếng – nó âm ỉ, như cách thời gian lấy đi ký ức của mẹ và sự kiên nhẫn của người con.

1-175401407634041808290-1754476918.webp
Mang mẹ đi bỏ lấy căn bệnh Alzheimer làm bi kịch chính, đẩy cảm xúc nhân vật và khiến người xem đồng cảm. Ảnh: Báo Thanh niên

Không ít khán giả giật mình nhận ra: mình từng cáu gắt với mẹ vì những điều nhỏ nhặt – như người con trong phim. Sự lẫn lộn của người mẹ cũng không còn xa lạ, khi thực tế ngoài đời có biết bao bà mẹ đang dần lạc lối trong trí nhớ, còn con cái thì mãi bận bịu với dòng chảy cơm áo.

Diễn mà như không diễn: Hồng Đào và Tuấn Trần khiến khán giả lặng người

Nghệ sĩ Hồng Đào không thoại nhiều, nhưng ánh mắt thất thần, dáng đi "siêu vẹo" và sự lặp lại vô thức của các hành động khiến khán giả ám ảnh. Bà không chỉ diễn một người mẹ đãng trí, mà như hóa thân cho cả một thế hệ đang dần bị lãng quên trong ký ức con cái. Không bi kịch hóa, không than trách – chỉ một nỗi buồn tĩnh lặng đến nhói lòng.

2-1754014076302687332969-1754476960.webp
Hồng Đào - Tuấn Trần có nhiều khoảnh khắc lấy nước mắt người xem. Ảnh: Báo Thanh niên

Tuấn Trần cũng không cần gào thét để thể hiện nỗi đau. Mỗi ánh nhìn, nhịp thở, từng cái chau mày đều phác họa rõ tâm trạng của một người trẻ giằng xé giữa tình thân và guồng quay mưu sinh. Anh không hờ hững – chỉ là quá mệt mỏi để yêu thương trọn vẹn. Một vai diễn khiến nhiều người trẻ soi lại chính mình.

Hiệu ứng lan truyền không nhờ chiêu trò, mà nhờ chạm đúng nỗi đau

Không quảng bá rầm rộ, không ngôi sao đình đám, bộ phim vẫn nhanh chóng được nhắc đến khắp nơi. Những dòng chia sẻ thật từ khán giả – “Tôi khóc trong rạp”, “Tôi đưa mẹ đi xem như một cách xin lỗi” – chính là minh chứng cho sức mạnh lan tỏa. Phim không làm quá – mà để người xem tự soi lại mình, và thấy xót xa.

14-1-20250731194320-1754477246.webp
Đạo diễn Mo Hong-jin (ngoài cùng bên trái) và dàn diễn viên Mang mẹ đi bỏ gồm (từ trái sang phải): Tuấn Trần, Hồng Đào, Jung Il Woo và Juliet Bảo Ngọc. Ảnh: Báo Đồng Nai

Chỉ với nhạc nền piano nhẹ nhàng, phim không tạo cao trào mà để cảm xúc lặng lẽ dâng lên. Không cần kỹ xảo, bối cảnh cũng không cầu kỳ – chỉ là căn nhà nhỏ, những khung hình bình dị. Nhưng chính điều đó khiến người xem nghĩ đến mẹ mình – người mẹ ở quê, hay mẹ ở tầng lầu thành thị – và tự hỏi: “Đã bao lâu rồi mình không lắng nghe mẹ?”

Thành công của phim không chỉ đến từ câu chuyện cảm động, mà bởi nó phản ánh chân thật một thực tế âm thầm đang tồn tại trong nhiều gia đình đô thị: cha mẹ già bị cô lập ngay trong chính ngôi nhà của mình. Thông qua những chi tiết nhỏ – ánh mắt tránh né, sự im lặng đầy ám ảnh, hay một câu nói vô tình – bộ phim không chỉ kể một câu chuyện, mà còn đặt ra một câu hỏi lớn: Chúng ta đang đối xử với cha mẹ mình như thế nào?

Với cốt truyện giản dị, diễn xuất uyển chuyển và thông điệp sâu sắc, Mang mẹ đi bỏ đã chứng minh: phim Việt không cần kỹ xảo hoành tráng hay dàn sao hạng A để sinh tồn. Điều cần là một câu chuyện người ta sợ nhìn thẳng vào, một diễn xuất đủ nội lực để khiến người ta không rời mắt khỏi màn hình. Và quan trọng nhất: phim dám đặt người xem trước gương nội tâm – những mảnh ký ức bị bỏ quên, những lời yêu thương chưa nói hết.