Nhà thơ Trần Trương nguyên cán bộ tuyên truyền Bộ Lâm nghiệp, PV báo Lương thực, Phó tổng biên tập Phụ trách Tạp chí Toàn cảnh Bộ VHTT-DL; nguyên Trưởng phòng VH và Đời sống Tạp chí Nhà văn và Tác phẩm Hội Nhà văn Việt Nam- nay là tap chi Nhà văn và cuộc sống.
Đây là một tổn thất không gì bù đắp được. Xin chia buồn với gia quyến nhà thơ. Hiện chúng tôi vẫn chưa biết lịch tang lễ. Chúng tôi sẽ thông báo sau.
Cầu cho anh linh nhà thơ Trần Trương thanh thản về Trời!
Nhà thơ Trần Trương là con người hiền lành, phúc hậu, đức độ và tốt bụng. Khi ông còn làm ở bộ Văn hoá hay lúc nghỉ hưu về tham gia ban biên tập Tạp chí THƠ của Hội nhà văn VN ai cũng quý mến và rất kính trọng. Ông vui tính, hoà nhã, hay kể chuyện cười và làm thơ-vè tếu táo vui vẻ. Một đức tính mà bất cứ ai chơi với ông cũng đều nhận xét là chơi với ai cũng hết mình và ai có việc gì nhờ cũng giúp hết mình, giúp kỳ được, kỳ xong chứ không bao giờ bỏ cuộc. Ông có cô con gái lâp gia đình định cư ở Paris, hễ có đoàn nào hay ai đi Paris cần sự giúp đỡ ông đều giới thiệu cho con gái giúp. Có người, có đoàn đi lại tới vài lần vẫn nhờ ông, nhờ con gái ra sân bay đưa đón, thậm chí còn đưa về nhà tá túc ăn ở. Nói như vậy để thấy ông là người sống hết mình vì mọi người, vì bạn bè chứ không màng tư lợi. Ông là người tài hoa, tốt tính, tốt bụng, hoà đồng . Ong sống vô tư không thù ghét ai, gặp ai cũng vui cười trò chuyện, làm đến ptbt nhưng việc gì cũng tham gia từ nhỏ đến lớn. Ngồi với ông dù nhiều tuổi hay ít tuổi cũng thích thú, khó dứt câu chuyện ra được… Ông là tác giả của các tập thơ: Hương cốm, Ngôi chùa và cây đại, Khuất vào ngõ nhỏ, Vầng trăng em, Tình khúc em. Con người như nhà thơ Trần Trương tưởng rằng phải trường thọ nhiều nũa đề giúp ích cho xã hội, làm đẹp cho đời, làm tấm gương sáng cho thế hệ trẻ noi theo. Thế mà ông đã dứt bỏ ra đi. Ông đi về nơi mây trắng bồng bềnh với rượu, với thơ, với văn, với những bình luận bóng đá sôi nổi, với những chuyện hài dí dỏm… để lại cho gia đình vợ con cháu chắt, bạn bè, anh em, đồng nghiệp, bạn đọc yêu mến thơ ông một khoảng trống trong tình cảm, đau xót vô hạn, cạn khô nước mắt khóc thương ông! Nguyễn Cừ |
Nhà thơ Trần Trương tự họa: Bởi quá đam mê những điều phù phiếm Nên tôi thường pha loãng tôi ra Khi chợt tỉnh, quanh mình toàn bụi bám Trước gương soi, cái bóng cũng nhạt nhòa. Thế nhưng, ông luôn thao thức với những lẽ đời: Búa nghị án gõ lên bàn nghị án Mà vẫn nguyên bóng tối dưới chân đèn... ...Cái nắng hôm qua không hong khô được cái áo hôm nay. |