Quà Tết!

Món quà tuy nhỏ song rất ý nghĩa với gia đình chị nói riêng và những trẻ em hoàn cảnh khó khăn nói chung.

1-qua-tet-1643244202.jpg

Nó rạng rỡ nụ cười trong bộ quần áo mới (ảnh minh hoạ).

 

Chị đang nấu cơm dưới bếp thì bất chợt thằng Nghĩa con chị đi học về chạy ùa xuống sà vào lòng, lấy hai tay bịt mắt chị lại, hớn hở khoe: “Mẹ ơi, hôm nay con có quà”. Chị âu yếm vòng tay ra sau lưng con ôm vào lòng: “Con được điểm mười phải không?”. Mỗi khi được điểm mười là thằng Nghĩa lại ùa vào lòng mẹ để khoe nhưng không bịt mắt chị. Còn hôm nay, thiệt lạ, thằng Nghĩa chia sẻ niềm vui bằng cách bịt mắt mẹ khiến chị ngạc nhiên: “Mẹ chịu, quà gì vậy con?”. Thằng Nghĩa vẫn bí mật: “Khi nào con đếm đến ba mẹ mới được mở mắt ra nha”.

Khi thằng Nghĩa đếm đến ba, chị mở mắt ra và sững sờ khi thấy trước mắt mình là bộ quần tây xanh áo trắng học sinh được gấp gọn gàng, đang nằm trên tay thằng Nghĩa. Chị hết nhìn bộ quần áo rồi lại nhìn con, chưa hiểu chuyện gì thì thằng Nghĩa hỏi: “Con mặc thử nghe mẹ”.

Chị giúp con mặc bộ quần áo mới. Nhìn con rạng nỡ trong trang phục mới chị thấy nghẹn lòng. Đã lâu lắm rồi thằng Nghĩa mới có được bộ quần áo mới. Những bộ quần áo Nghĩa mặc hàng ngày do chị xin được trong những lần đi cắt lúa mướn, làm thuê, tuy cũ nhưng vẫn còn lành lặn, tiết kiệm được khoản nào hay khoản ấy, thế cũng là hạnh phúc rồi.

Càng về cuối năm, chị nhủ lòng phải cố làm thuê, làm mướn kiếm tiền mua cho con bộ đồ mới để mặc Tết, nhưng rồi “một trận đau bao tử” đã cuốn phăng dự định của chị. Chị biết thằng Nghĩa mong có bộ đồ mới để mặc lắm. Mỗi lần nhìn thấy bạn bận bộ đồ mới khoe chúng bạn là Nghĩa mở to mắt nhìn theo như thôi miên, nhưng không bao giờ nó đòi mẹ mua quần áo mới cho mình. Nghĩa hiểu hoàn cảnh gia đình và thương mẹ lắm nên cũng tiết kiệm và đỡ đần mẹ rất nhiều.

Thằng Nghĩa ngắm mình trong gương với gương mặt rạng rỡ, thích thú, đôi bàn tay gầy guộc của nó mân mê, vuốt vuốt chiếc áo và quay đi quay lại soi mình trong gương, trầm trồ: “Bộ quần áo đẹp nghen mẹ, lại vừa với con nữa, vậy là tết này con có bộ đồ mới mặc rồi, vui quá mẹ nghen”.

Gương mặt thằng Nghĩa rạng ngời, háo hức: “Trường con tặng đấy mẹ. Năm nay trường con tặng quà cho các học sinh nghèo vượt khó và những bạn có hoàn cảnh khó khăn để đón tết vui vẻ.  Có bạn được tặng quần áo, cặp sách, cũng có bạn được tặng cân đường, bột ngọt... Con là học sinh nghèo vượt khó nên được tặng quần áo”. Được tặng quà chúng con vui lắm, hứa với thầy hiệu trưởng sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng mong mỏi của thầy cô”.

Thằng Nghĩa ngắm một lúc rồi tần ngần cửi quần áo mới gấp lại, cất vào trong tủ quần áo. Chị ngạc nhiên: “Sao con không để mẹ giặt rồi mai mặc đi học luôn?”. Nghĩa lỏn lẻn: Con để đến Tết mặc cho mới.

Nghe Nghĩa háo hức kể chuyện trường, chuyện lớp, chị rất vui vì nhiều trẻ em nghèo, hoàn cảnh khó khăn được nhà trường và ngành Giáo dục quan tâm, chăm sóc chu đáo. Món quà tuy nhỏ song rất ý nghĩa với gia đình chị nói riêng và những trẻ em hoàn cảnh khó khăn nói chung, đã kịp thời khích lệ, động viên các em vươn lên trong học tập để sau này góp một phần công sức của mình xây dựng đất nước “đàng hoàng hơn, to đẹp hơn” như Bác Hồ kính yêu hằng mong đợi.

Những món quà ân tình ấy đã đem đến cho gia đình chị và mọi người không khí mùa xuân thật ám áp. Ngoài sân, những bông mai vàng đang rực rỡ khoe hương sắc đón mùa xuân về.