Tục ngữ, ca dao về quan hệ gia đình- Kỳ 10

Tác giả Phạm Việt Long trong sách Tục ngữ ca dao về quan hệ gia đình đã nghiêm túc tiếp thu người đi trước về phương pháp tiếp cận văn hoá và vận dụng công nghệ hiện đại để xử lý, khảo sát tư liệu, đó là nguyên nhân quan trọng đem đến những đóng góp mới trong công trình nghiên cứu của ông và đây cũng là kinh nghiệm cho những ai quan tâm đến việc tìm hiểu bản sắc văn hoá Việt Nam (GS.TSKH Phan Đăng Nhật).

bia-tuc-ngu-ca-dao-1624922325.jpg 

TỤC NGỮ, CA DAO VỀ QUAN HỆ GIA ĐÌNH- PHỤ LỤC- KỲ 10

2.6. QUAN HỆ CHA MẸ CON - TRÁCH NHIỆM

 

STT

NỘI DUNG

 

Cơm cha áo mẹ chữ thầy

Khuyên con lo học cho tày người ta.

 

Cơm cha áo mẹ chữ thầy

Gắng công mà học có ngày thành danh.

 

Có con nỏ muốn ai bồng

Nỏ thuê ai ẵm, hai vợ chồng đổi nhau.

 

Cha sinh mẹ dưỡng ra con

Cũng như trời đất nước non không cùng

Vẫn là một khí huyết chung

Chia riêng mày mặt trong lòng sinh ra

Bào thai chín tháng mang ta

Kiêng khem tật bệnh ai hoà chịu chung

Vượt bể Đông có bè có bạn

Mẹ sinh ta vượt cạn một mình

Sinh ta mát mẻ yên lành

Từ nay mẹ mới nhẹ mình không lo

Chốn lạnh ướt để cho mẹ ngủ

Nơi ấm êm mẹ ủ con nằm

Năm canh con khóc cả năm

Ôm con mẹ chịu khổ tâm lo phiền

Khi con ốm sốt chẳng yên

Con phiền có một, mẹ phiền bằng hai

Ngọn đèn chong bóng canh dài

Nghĩ thua nghĩ được có ai ngỏ cùng

Con rày đã yên lành mát mẻ

Mẹ mới lòng yên vui vẻ không lo

Dành riêng quà bánh nhường cho

Sắm riêng quần áo mới đồ chiều con

Trông con nằm ngủ ăn ngon

Sợ con thất ý lại còn hờn lâu

Hai ba tuổi độ hầu học nói

Tập dạy cho thưa nói dần dần

Đến chừng biết mặc áo quần

Nuôi thầy dạy học tập văn tập bài

Kể với ai cửa nhà nghèo đói

Trông cho con theo dõi người ta

Đến ngày con bước đi ra

Mẹ cha biết mấy thịt da tiêu mòn

Đến khi con mười lăm mười tám

Lấy vợ cho lại sắm cửa nhà

Sinh ta rồi lại nuôi ta

Cũng như trời đất sinh ra giống người.

 

Con tài lo láo lo kiêu

Con ngu thì lại lo sao kịp người.

 

Con ơi muốn nên thân người

Lắng tai nghe lấy những lời mẹ cha

Gái thời dệt gấm thêu hoa

Khi vào canh cửi khi ra thêu thùa

Trai thời đọc sách ngâm nga

Dùi mài kinh sử để chờ đại khoa

Nữa mai nối đặng nghiệp nhà

Trước là mát mặt sau là hiển thân.

 

Con cò bay bổng bay la

Bay từ cửa miếu bay ra cánh đồng

Cha sinh mẹ đẻ tay không

Cho nên bay khắp tây đông kiếm mồi

Trước là nuôi cái thân tôi

Sau nuôi đàn trẻ, nuôi đời cò con.

 

Dạy con từ thuở hài đề(1)

Dạy vợ từ thuở mới về làm dâu.

(1) Thuở hài đề: lúc trẻ con đang ở thời kì con bú mớm.

 

Dạy con từ thuở còn thơ

Dạy vợ dạy thuở bơ vơ mới về.

 

Làm trai nết đủ trăm đường

Trước tiên điều hiếu đạo thường xưa nay

Công cha đức mẹ cao dày

Cưu mang trứng nước những ngày ngây thơ

Nuôi con khó nhọc đến giờ

Trưởng thành con phải biết thờ hai thân

Thức khuya dậy sớm cho cần

Quạt nồng ấm lạnh giữ phần đạo con.

 

Lắng tai nghe mẹ giãi bày

Cha sinh mẹ dưỡng sánh tày bể Đông

Lấy gì trả nghĩa đền công

Ở sao cho xứng tấm lòng mẹ cha

Nuôi con tươi tốt như hoa

Phòng khi cha già mẹ yếu cậy con

Bữa ăn không biết mùi ngon

Đắng cay mẹ chịu vì con đêm ngày

Cha mẹ mong tháng mong ngày

Nặng nề chín tháng mười ngày cưu mang

Công cha xiết kể bằng ngàn (1)

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

Cha mẹ một tuổi một già

Cù lao dưỡng dục con nhà dám quên

Mẹ cha nuôi nấng dưỡng sinh

Bù trì khó nhọc sinh thành ra con

Sớm khuya định tỉnh thần hôn

Mong cho con chóng lớn khôn kịp người

Mẹ cha vất vả mấy mươi

Cái giường cái chiếu, cái nôi con nằm

Vui khi con ngủ con ăn

Buồn khi khó ở, nhọc nhằn không yên

Chốn ráo con nằm đã êm

Cha mẹ thắp đèn, thức giấc thấu đêm

Công cha nghĩa mẹ đừng quên

Con nên báo đáp trả đền hẳn hoi

Dù cho vật đổi sao dời

Có biết công cha mẹ mới phải người hiếu trung.

(1) Ngàn: ngàn đây là núi non.

 

Lúc em bước chân ra

Má ở nhà có dặn

Công sanh thành là nặng

Điều tình ái là khinh

Hãy đừng tham sắc đắm tình

Lánh xa tiểu điểm trà đình chớ vô.

 

Muốn sang thời bắc cầu Ô

Muốn con hay chữ cưới cô cho thày.

 

Muốn sang thì bắc cầu kiều

Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy.

 

Nuôi con những tưởng về sau

Trao duyên phải lứa, gieo cầu phải nơi

Mực đen vô giấy khó chùi

Vợ chồng, chồng vợ việc đời trăm năm.

 

Nuôi con cho được vuông tròn

Mẹ thầy dầu dãi, xương mòn gối long

Con ơi, cho trọn hiếu trung

Thảo ngay một dạ, kẻo luống công mẹ thầy.

 

Riêng than đất chín, trời mười

Cây khô há dễ mọc chồi đâm bông

Một cây khô mộc đợi trông

Hai cây khô mộc đợi trông

Gió đánh trắt tra, trắt tréo, trặt trà trặt trẹo

Trên ngọn cành tùng chơ vơ

Sách có chữ rằng:

Nam đáo nữ phòng, nam tắc loạn

Nữ đáo nam phòng, nữ tắc dâm

Sinh tử, mạc sinh tâm(1)

Sinh con ai nỡ sinh lòng

Sinh con ai chẳng vun trồng cho con

Mạc đạo xà vô giác

Trước long dã vị tri (2)

BK

Riêng than đất chín trời mười

Cây khô há dễ nẩy chồi đơm bông

Trên cây kiều mộc dợi trông

Dưới cây kiều mộc cũng đợi trông

Gió đưa lắt la lắt lẻo, ngọn cây tùng xơ rơ

Có câu: Nam đáo nữ phòng, nam tắc loạn

Nữ đáo nam phòng nữ tắc dâm

Dầu lòng sinh tử, bất sinh tâm(1)

Sinh con há dễ sinh lòng chỉn khôn

Ai tầng con cù nó mọc sừng

Đến khi nó hoá cái gạc, vẫy vùng làm mưa

Biết đà có khỏi nhau chưa

Đặt tay lên dạ lại lừa tay đi.

(1) Nam đáo nữ phòng, nam tắc loạn, nữ đáo nam phòng, nữ tắc dâm, sinh tử, mạc sinh tâm: Con trai đến phòng con gái thì sinh loạn, con gái đến phòng con trai là có ý dâm, sinh con không thể sinh lòng.

(2) Mạc dạo xà vô giác, thành long dã vị tri: chớ nói rắn không có sừng, chưa biết chừng rắn thành rồng (có thể có sừng).

 

Trên trời có cái cầu vồng

Kẻ Chợ cầu Muống, cửa Đông cầu Rền

Vua trên đền, cầu vàng cầu bạc

Các lái buôn cầu nước, cầu non

Đôi ta cầu của cầu non

Con đẹp giống mẹ, con giòn giống cha

Con gái dệt cửi trong nhà

Con trai đi học đỗ ba khoa liền

Con lớn thì đỗ Trạng nguyên

Hai con tiến sĩ đỗ liền cả ba

Vinh qui bái tổ về nhà

Bõ công đèn sách mẹ cha nuôi thầy.

BK

Trên trời có cái cầu vồng

Kẻ Chợ, Cầu Muống(1), Cầu Đông(2), Cầu Giền

Việc trên đền cầu vàng cầu bạc

Các lái buôn cầu nước cầu non

Đôi ta cầu của cầu con

Con đẹp giống mẹ, con giòn giống cha

Con gái dệt cửi trong nhà

Con trai đi học khôi khoa hơn người .

(1) Cầu Muống: ở địa phận làng Trung Phụng, Đống Đa, hà Nội hiện nay.

(2) Cầu Đông: chỉ chiếc cầu bắc qua sông Tô ở phía đông thành Đại La cũ, trên bản đồ cũ ghi ở Ô Thịnh Yên nay là ngã tư giữa các Phố Huế. Bạch Mai đường Đại Cồ Việt và đường Trần Khát Chân.

 

2.7. QUAN HỆ CHA MẸ CON - NHỮNG BIỂU HIỆN TIÊU CỰC

 

STT

NỘI DUNG

 

áo rách vai, vá hoài vá huỷ

Mẹ có chồng không nghĩ đến con

Trái bầu trái bì còn non

Cầm dao cắt ruột, bỏ con sao đành.

 

Ba tàn ba héo vì cây

Con sầu vì mẹ vì thầy ép duyên.

 

Bác mẹ em vội tham vàng

Hang hùm lại ngỡ hang vàng gả con

Trước thời thẹn với nước non

Sau thời cay đắng lòng con đêm ngày

Khi vui có bác mẹ thầy

Cơn sầu em chịu đắng cay một mình

Mang thơ ra dán cột đình

Kẻ xuôi người ngược thấu tình em chăng?

Phong ba nổi giữa đất bằng

Một dây một buộc ai dằng cho ra!

Thiết gì một cảnh vườn hoa

Mà đem đầy đoạ thân ta thế này?

Thấu chăng hỡi bác mẹ thầy

Ngỡ rằng gả bán, hoá đầy thân con!

 

Cá chẳng ăn muối cá ươn

Con cãi cha mẹ trăm đường con hư.

BK a- Cá không ăn muối cá ươn

b- Không nghe cha mẹ trăm đường con hư.

- Con cưỡng cha mẹ trăm đường con hư.

 

Cái bống là cái bống bang

Con đi lấy sàng cho mẹ đổ khoai

Con ăn một, mẹ ăn hai

Con đi bốc muối thời khoai chẳng còn

Con ngồi con khóc nỉ non

Mẹ giận mẹ đạp, con bon đầu hè

Có đánh thì đánh vọt tre

Chớ đánh vọt nứa nữa què chân con.

BK

Tích tịch tình tang

Mẹ đi tìm sàng cho con đổ đỗ

Con đi tìm rổ

Cho mẹ đổ khoai

Con ăn một, mẹ ăn hai

Con đi bốc muối thì khoai chẳng còn

Con ngồi con khóc nỉ non

Mẹ đi lấy vọt con ton đầu hè

Có đánh thì đánh vọt tre

Chớ đánh vọt nứa mà què chân con.

 

Cây oằn vì bởi gió nam

Xa mình là bởi mẹ cha ham chỗ giàu.

BK

Xa mình vì bởi phụ mẫu ham chỗ giầu.

 

Cha già con muộn vơi vơi

Gần đất xa trời con chịu mồ côi

Mồ côi cực lắm bớ Trời

Mẹ ruột cha ghẻ nhiều lời đắng cay.

 

Cha mẹ nuôi con như biển hồ lai láng

Con nuôi cha mẹ tính tháng tính ngày.

 

Con gái là con người ta

Con dâu mới thật mẹ cha mua về.

BK

- Nàng dâu mới thực mẹ cha mua về.

 

Con hư bởi tại cha dong

Vợ hư bởi tại thằng chồng cả nghe.

 

Đá cheo leo, trâu trèo trâu trượt

Ngựa trèo ngựa đỏ

Tiếc công anh lao khổ

Tự cổ chí kim

Mất em đi anh khó kiếm khó tìm

Cũng giả tỉ như cây kim mà lòn sợi chỉ

Sao em không biết nghĩ biết suy

Em ham nơi quyền quí, em không có nghĩ gì đến anh

Hoa kia gió thổi lìa cành

Mẹ cha ép gả, em đành chịu sao?

 

Đường đi những lách cùng lau

Cha mẹ tham giầu, ép uổng duyên con.

BK

- Cha mẹ tham giàu ép gả duyên con.

 

Gà tơ xào với mướp già

Vợ hai mươi mốt, chồng đà sáu mươi

Ra đường chị giễu em cười

Rằng hai ông cháu kết đôi vợ chồng

Đêm nằm tưởng cái gối bông

Giật mình gối phải râu chồng nằm bên

Sụt sùi tủi phận hờn duyên

Oán cha, trách mẹ tham tiền bán con.

 

Gió đưa bụi chuối sau hè

Anh về vợ bé bỏ bè con thơ.

 

Gió lùa bụi chuối sau hè

Anh mê vợ bé, bỏ bè con thơ

Gió đưa bụi trúc ngả quì

Thương cha phải chịu luỵ dì, dì ơi!

 

Khi con thương thầy mẹ không thương

Nay chừ công bất thành, danh bất toại,

Thầy với mẹ đẩy vại con vô

Liều mình con muốn vọt xuống hồ

Măng non làm bạn với tre không cực lòng.

 

Không trách mẹ, cũng chẳng hờn cha

Chỉ trách mẹ bội ước, nên sinh ra thế này.

 

Mẹ em tham gạo tham gà

Bắt em để bán cho nhà cao sang

Chồng em thì thấp một gang

Vắt mũi chưa sạch ra đàng đánh nhau

Nghĩ mình càng tủi càng đau

Trách cha trách mẹ tham giàu tham sang.

 

Mẹ em tham gạo tham gà

Bắt em để bán cho nhà cao sang

Chồng em thì thấp một gang

Vắt mũi chưa sạch ra đàng đánh nhau

Nghĩ mình càng tủi càng đau

Trách cha trách mẹ tham giàu tham sang.

 

Mẹ em tham việc tiếc công

Cầm duyên em lại, tiết thu đông muộn màng.

 

Mẹ em tham thúng xôi rền

Tham con lợn béo, tham tiền Cảnh Hưng

Em đã bảo mẹ rằng đừng

Mẹ giấm mẹ giúi mẹ bưng vào nhà

Bây giờ tôi bán oan gia

Nó đánh trong nhà, nó quật ngoài sân

Mẹ ngồi mẹ nghĩ tần ngần

Mẹ bán táo rụng, gỡ dần con ra.

 

Mẹ em tham thúng xôi rền

Tham con lợn béo tham tiền Cảnh Hưng

Tôi đã bảo mẹ răng đừng

Mẹ hấm, mẹ hứ mẹ bưng ngày vào

Bây giờ kẻ thấp,người cao

Như đôi đũa lệch so sao cho bằng?

 

Mẹ em tham thúng xôi rền

Tham con lợn béo tham tiền Cảnh Hưng

Mẹ em tham thúng bánh chưng

Tham con lợn béo, lưng em chịu đòn.

 

Mẹ già chặt đũa từ em

Không cho ve rượu gói nem mặn nồng.

 

Mẹ già hết gạo treo niêu

Mà anh khăn đỏ, khăn điều vắt vai...

 

Mẹ già ở chốn lều tranh

Đói no chẳng biết, rách lành chẳng hay.

BK

a - Mẹ già ở tấm lều tranh

b - Đói no không biết, rách lành nỏ hay.

- Đói no không biết rách lành không hay.

 

Mẹ mong con đẹp lứa đôi

Con xin được tỏ đôi lời đục trong:

Lấy nhau lòng hiểu được lòng

Tình kia mới được đượm nồng dài lâu

Vì chưng mẹ trót nhận trầu

Bắt con ngậm miệng cúi đầu vâng theo

Lấy người chẳng biết, chẳng yêu

Sống sao cho mãn bóng chiều trăm năm

Dù nay muốn dứt tơ tằm

Mẹ thương thì sự lỡ lầm đã qua.

 

Mẹ nuôi con bằng trời bằng bể

Con nuôi mẹ con kể công tháng ngày.

 

Mẹ nuôi con biển hồ lại láng

Con nuôi mẹ kể tháng kể ngày.

BK

- Con nuôi mẹ tính tháng tính ngày.

 

Mẹ ơi trái bí còn non

Mẹ cầm dao cắt duyên con sao đành?

 

Một mẹ nuôi được mười con

Mười con bỏ mẹ trong ngàn xót xa

Trai cả uống rượu la đà

Tối tăm chả tiếc cửa nhà là đâu

Nào con, nào rể, nào dâu

Trai thì sợ vợ, gái âu nể chồng.

 

Nước đục mà đựng chậu thau

Cái mâm chữ triện đựng rau thài lài

Tiếc thay con người da trắng tóc dài

Bác mẹ gả bán cho người đần ngu

Rồng vàng tắm nước ao tù

Người khôn ở với người ngu bực mình.

BK

(a) Bát nước lắng mà đựng chậu thau

Cái mâm triện tự đựng rau thài lài

Anh tiếc cho con người da trẳng tóc dài

Mẹ cha ép gả cho người đần ngu.

(b) Tiếc thay nước đục mà đựng chậu thau

Cái mâm chữ triện đựng rau thìa lài

Tiếc người da trắng tóc dài

Đương xuân cha mẹ ép nài lấy lão sáu mươi.

 

Tham giàu thầy mẹ ép gả em ra

Tưởng là mẹ chính, hoá ra mụ hầu.

 

Thầy mẹ em tham ruộng đầu cầu

Tham nhà con một, tham trâu đầy chuồng

Thầy mẹ em tham bạc tham tiền

Tham con lợn béo, cầm duyên em già

Để đến nay anh cưới em nửa con gà

Dăm ba sợi bún, một và hột xôi.

 

Tiếc thay con người da trắng, tóc dài

Bác mẹ gả bán cho người đần ngu.

 

Trăm khúc sông khúc lở, khúc bồi

Miệng chàng nói thế, chàng ngồi chàng trông

Gió bên đông xin chàng gỡ giúp

Ngón tay tháp bút mà chấm chậu lan

Dù ai nói ngang, chàng đừng ngao ngán

Trước thì là bạn, sau nên vợ chồng

Em còn trong tròng xin chàng thong thả

Em quyết trận này trả của lấy cho anh

Em hai mươi tuổi xuân xanh

Thầy mẹ ép uổng dỗ dành vào cửa người ta

Cho nên duyên chẳng thuận hoà

Vợ chồng xung khắc, xót xa nhiều bề.

 

Vì chàng nên chi thiếp chịu đòn oan

Thầy đập mẹ mắng, thế gian chê cười

- Thầy mẹ đập em anh đau thấu tận xương

Xóm làng ơi, mau mau cứu người thương tôi cùng!

- Thầy mẹ đập thiếp bò lăn bò lóc

Có khúc có đận (vết)

Nhờ bên tiếp cận

Chàng vô bóp muối thoa chanh

Chàng nay là phận rể không há dễ vô giành ngọn roi.

 

2.8. QUAN HỆ NÀNG DÂU VÀ GIA ĐÌNH CHỒNG

 

STT

NỘI DUNG

 

Ai ơi, phải nghĩ trước sau

Đừng tham lắm của nhà giàu làm chi

Làm thì xem chẳng ra gì

Làm tất làm tả nói thì điếc tai

Đi ngủ thời hết canh hai

Thức khuya dậy sớm mình ai dãi dầu

Sớm ngày đi cắt cỏ trâu

Trưa về lại bảo: ngồi đâu, không đầy!

Hết mẹ rồi lại đến thầy

Gánh cỏ có đầy, vẫn nói rằng vơi

Nói thì nói thật là dai

Lắm câu chua cạnh, đắng cay trăm chiều

Phận em là gái nhà nghèo

Lấy phải chồng giàu, ai thấu cho chăng

Nói ra đau đớn trong lòng

Chịu khổ, chịu nhục suốt trong một đời.

 

Ai về nhắn với bà cai

Giã gạo cho trắng, đến mai dâu về

Dâu về dâu chẳng về không

Ngựa ô đi trước, ngựa hồng đi sau

Ngựa ô đi tới vườn cau

Ngựa hồng chậm rãi đi sau vườn dừa.

 

Bà kia bận áo xanh xanh

Ngồi trong đám hẹ nói hành con dâu

Bà ơi! Tôi không sợ bà đâu

Tôi xe sợi chỉ, tôi khâu miệng bà

Chừng nào bà chết ra ma

Trong chay ngoài hội, hết ba chục đồng

Không khóc thì sợ lòng chồng

Có khóc cũng chẳng mặn nồng chi đâu.

 

Bình phong cẩn ốc xa cừ

Vợ hư để vợ, đừng từ mẹ cha.

 

Cái cuốc là cái cuốc đen

Đôi vợ chồng trẻ đốt đèn ăn cơm

Ăn hết xới xới đơm đơm

Ăn cho sạch sẽ lấy rơm mà chùi

Chồng giận chồng đánh ba dùi

Mẹ chồng chẳng chữa lại xui đánh què

Đánh cho què quặt chân tay

Hễ nó có khóc thời mày bỏ tro

Bao giờ mẹ chồng ốm ho

Nàng dâu lấy thuốc đem cho mẹ chồng

Lấy những lông cú, lông cáo, lông công

Lấy cà độc dược cùng lông con mèo.

 

Cây khô chết đứng giữa đồng

Nàng dâu khôn khéo, mẹ chồng cũng chê.

 

Cha chài mẹ lưới con câu

Chàng rể đi tát, con dâu đi mò.

BK

- Thằng rể đóng đáy, con dâu ngồi nò.

- Con trai tát nước, nàng dâu đi mò.

 

Chăn tằm rồi lại ươm tơ

Làm dâu rồi mới được như mẹ chồng.

 

Chàng nhìn thiếp rưng rưng hột luỵ

Thiếp nhìn chàng lã chã hột châu

Mẹ cha hành hạ thân dâu

Anh đau lòng phải chịu, biết làm sao bây giờ?

 

Chẳng tham nhà ngói ba toà

Tham vì một nỗi mẹ cha hiền lành.

 

Chồng dữ thì em mời rầu

Mẹ chồng mà dữ, giết trâu ăn mừng.

 

Chồng dữ thì em mới lo

Mẹ chồng mà dữ mổ bò ăn khao.

BK

a- Ai ơi chồng dữ thì lo

b- Mẹ chồng mà dữ mổ bò mà ăn.

- Mẹ chồng mà dữ giết bò khao quân.

 

Chữ dâu hiền, con gái

Câu rể thảo, con trai

Bậu dầu đôi lứa trúc mai

Bớ bậu ơi!

Qua kính thờ song nhạc dễ nài công lao.

 

Cô kia đội áo đi đâu?

- Tôi là phận gái làm dâu mới về

Mẹ chồng ác nghiệt đã ghê

Tôi ở chẳng được tôi về nhà tôi.

 

Con cuốc kêu khắc khoải mùa hè

Làm thân con gái phải nghe lời chồng

Sách có chữ rằng; phu xướng phụ tòng

Làm thân con gái lấy chồng xuất gia

Lấy em về thờ mẹ, kính cha

Thờ cha, kính mẹ ấy là người ngoan.

 

Con gái là con người ta

Con dâu mới thật mẹ cha mua về.

 

Con mẹ có thương mẹ đâu

Để cho chàng rể, nàng dâu thương cùng.

 

Con mèo mà trèo cây táo

Bà già lơ láo, mắng chưởi nàng dâu

Dâu nằm dâu khóc tỉ ti:

Thà phu Gia Định, cu li Sài Gòn.

 

Của rẻ thật là của ôi

Lấy phải dâu dại khốn tôi trăm đường.

BK

a- Của rẻ thật là của hôi

- Của rẻ ấy là của ôi

b- Lấy phải chồng dại khốn tôi trăm đường

- Lấy phải vợ dại khốn tôi trăm đường.

 

Đêm nằm tôi nghĩ tôi sầu

Làm dâu thật khổ từ đầu chí đuôi

Ra thân tối mặt vùi đầu

Các chị sung sướng, riêng dâu mẹ hành

Chê tôi khờ dại không lành

Mẹ đào mẹ chưởi, mẹ hành xót xa

Công trình cha mẹ tôi, sanh đẻ tôi ra

Gả cho con mẹ còn bù của thêm

Phải thời chồng vợ trọn niềm

Sui gia đi lại ấm êm ở đời

Không nên mỗi đứa một nơi

Tôi ra khỏi cửa để mẹ kiếm nơi sang giầu

Ở chi đây mẹ mắng trước, chưởi sau

Ngày nào mẹ cũng cứ nghèo giàu mẹ đay.

 

Đói thì ăn khế ăn sung

Trông thấy mẹ chồng thì nuốt chẳng trôi.

 

Em ở nhà với mẹ với cha

Cái nón tiền rưỡi quai ba mươi đồng

Đến khi bước về nhà chồng

Cái nón mười đồng quai lại bằng mo.

BK

a - Từ ngày tôi ở cùng cha

Cái nón chín rưỡi, thao ba mươi đồng

Đến khi tôi về nhà chồng

Cái nón sáu đồng mà buộc quai mo.

b - Từ ngày tôi ở với cha

Cái nón chín rưỡi thao ba mươi đồng

Đến khi tôi về nhà chồng

Cái nón sáu đồng mà buộc quai mo.

 

Em về làm dâu ba với má, giả như gió nọ làm dưa

Ba bốn năm trời, ba với má còn bó buộc đi thưa về trình.

 

Khi xưa em ở với mẹ với cha

Một năm chín yếm xót xa trong lòng

Từ khi em về nhà chồng

Chín năm một yếm, em lộn lần trong ra ngoài.

 

Khi xưa thiếp sáng ràng rạng như gương

Thiếp liều mình trao thương cho chàng

Nay chừ huệ héo lan tàn

Thầy mẹ đánh mắng, dạ chàng khiến vong.

 

Làm dâu vụng nấu vụng kho

Chồng không bắt bẻ, mụ o nhún trề.

 

Lúc bé con mẹ con cha

Lấy chồng con gái hoá ra dâu người

Gái khôn, gái phải nghe lời

Thờ chung bác mẹ ắt thời chở che.

 

Mẹ anh năm lọc bảy lừa

Mua cam phải quít, mua dưa phải bầu

Mua kim mua phải lưỡi câu

Mua mật phải dầu, cực lắm anh ơi!

 

Mẹ chồng là mẹ chồng tôi

Cái tôm bóc nõn tôi nuôi mẹ chồng.

 

Mẹ chồng là mẹ chồng tôi

Năm bảy cái quạ nó lôi mẹ chồng.

 

Mẹ chồng nàng dâu

Chúa nhà người ở, khen nhau bao giờ

BK

- Chúa nhà người ở yêu nhau bao giờ.

 

Một nhà có ba bốn dâu

Dâu cả buôn bán ra màu sân sau

Dâu hai có ý mĩ miều

Tiền tiền, thóc thóc bao nhiêu chẳng về

Dâu ba chum chúm râu trê

Nhờ ơn bác mẹ đi về tỉnh Nam

Dâu tư có tính tham lam

Chăn trâu cắt cỏ nhôm nhoam ngoài đồng.

 

Mụ già là mụ già còng

Ăn ngày ba bữa lòng thòng chuyện dâu.

 

Muốn lấy con tao

Bắc cầu qua bể

Làm rể cho lâu

Nuôi lợn mười năm

Chăn tằm mỏi gối

Nhà ngói năm gian

Bức bàn cho rộng

Ông Cống, ông Nghè

Dù che ngựa cưỡi

Dâu về nhắn nhủ:

"Các cô hàng xóm láng giềng

Quét sân dọn cỏ, tháng giêng dâu về

Dâu về dâu chả về không

Ngựa bạch tới trước, rượu nồng tới sau".

 

Muốn theo anh về bến cho liền

Sợ cha với mẹ nói coi dâu không tiền,(1) dâu hư.

(1) Có lẽ "con dâu không hiền" thì đúng hơn(Nhbs).

 

Năm trai, năm gái là mười

Năm dâu, năm rể là đôi mươi tròn.

 

Ngọn roi mẹ uốn trăm chiều

Anh vô lạy mẹ bốn lạy, kẻo mẹ đánh nhiều thì em đau.

 

Nhà anh có ruộng giữa đồng

Để em tát nước cực lòng em thay

Trời làm mưa bấc gió may

Để em tát nước giơ tay vái Trời

Tháng tám anh đi dạm lời

Tháng chín ăn cưới tháng mười làm dâu

Từ ngày em về làm dâu

Thì anh dặn trước, dặn sau nghe lời

Mẹ già ác lắm anh ơi!

Nhịn ăn nhịn mặc, nghe lời mẹ cha

Nhịn cho nên cửa, nên nhà

Nhịn cho nên cột, xà nhà bằng bông

Nhịn cho nên vợ, nên chồng

Để em chỉ thiết một lòng lấy anh.

 

Nhà này có quỉ hay ma

Mà dâu chẳng ở dâu ra dâu về.

 

Nhất ngon là mía Lan Điền

Dâu ngoan ngồi đấy, rể hiền ngồi đâu?

BK

a-Nhất ngon là mía Lam Điền

b-Dâu ngoan ngồi đấy, rể hiền ngồi đây.

 

Phụ mẫu bên anh cũng như phụ mẫu bên nàng

Lẽ thường anh cũng phải tạc đá bia vàng để thờ chung.

 

Phụ mẫu tình thâm

Phu thê nhân ngãi trọng

Một mai anh có xa em rồi, em thờ vọng mẹ cha.

 

Phụ mẫu thiếp cũng như phụ mẫu chàng

Hai bên phụ mẫu tạc bốn chữ vàng thờ chung.

 

Song thân bên thiếp cũng như phụ mẫu bên chàng

Đồng tình bốn chữ cưu mang

Lẽ thời ta đâu khảm phết vàng thờ chung.

 

Tay em cầm một nạm gạo lương

Đem đi đổi lấy một nạm gạo già

Để về nấu cháo cho ông nhạc mụ gia

Kẻo anh đi qua bên nước Lang Sa(1) lâu về.

(1) Lang Sa: phiên âm tiếng Pháp, France, nước Pháp.

 

Thân em mười sáu tuổi đầu

Cha mẹ ép gả làm dâu nhà người

Nói ra sợ chị em cười

Năm ba chuyện thảm chín mười chuyện cay

Tôi về đã mấy năm nay

Buồn riêng thì có vui vầy thì không

Ngày thì vất vả ngoài đồng

Tối về thời lại nằm không một mình

Có đêm thức suốt năm canh

Rau héo cháo chó loanh quanh đủ trò

Ai về nhắn mẹ cùng cha

Lấy chồng nhà có, khổ ba bảy đường

Đêm nằm lưng nỏ bén giường

Mụ gia đã xốc vô buồng kéo ra

Bảo lo con lợn con gà

Lo xong cối lúa, quét nhà nấu cơm

ốm đau thì mụ nỏ thương

Mụ hành mụ hạ, đủ đường khốn thân

Tối về bưng bát cơm ăn

Mụ cầm cái đọi, mụ quăng vô người

Lấy chồng giàu, khổ lắm, chị ơi!

 

Thật thà cũng thê lái trâu

Yêu nhau cũng thể nàng dâu mẹ chồng.

BK

- Hiền lành cũng thể nàng dâu mẹ chồng.

- Yêu thương cũng thể nàng dâu mẹ chồng.

- Hẳn hoi cũng thể nàng dâu mẹ chồng.

 

Thầy mẹ đập thiếp, chàng đứng chàng coi

Sao chàng không vào cướp lấy ngọn roi cho thiếp nhờ?

 

Thầy mẹ không thương con dâu mới, hồ dễ thương ai

Em nói ra chi những chuyện ai hoài tình thâm.

 

Theo không chẳng tốn một đồng

Làm dâu chí nguyện, mẹ chồng còn chê.

 

Tiếc tiền mua lóng mía sâu

Tiếc bạn đi cưới con dâu ăn hàng.

 

- Tiếng anh ăn học cựu trào

Chị dâu té giếng, anh biết chỗ nào kéo lên

- Nắm đầu chị, sợ tội Trời

Nắm ngay khúc giữa lại sợ lỗi thế gian

- Giếng sâu anh phải thông thang

Kéo chị dâu lên được kẻo chết oan linh hồn.

 

Tới nơi đây lỡ chợ, lỡ đò

Xẻo cẳng tay nuôi mẹ, giã thịt bò mẹ xơi

Mẹ thương con sa rơi nước mắt

Nghĩ tới dâu hiền ruột thắt tận da

Thôi hỡi con ơi, cháo rau cho qua bữa,

thịt với thà làm chi.

 

Tôm rằn lột vỏ bỏ đuôi

Gạo như An Cựu (1) mà nuôi mẹ già

Mẹ già là mẹ già anh

Em vô bảo dưỡng cá canh cho thường

Mẹ già như chuối bà hương

Như xôi nếp một, như đường mía lau.

(1) An Cựu: có nơi ghi "Gạo de An Cựu", một thứ gạo thơm ngon xưa được dâng lên vua, được gọi là gạo tiến, chuyên trồng ở cánh đồng An Cựu, phía nam của Huế.

 

Trách cha, trách mẹ nhà chàng

Cầm cân chẳng biết rằng vàng hay thau

Thực vàng chẳng phải thau đâu

Đừng đem thử lửa mà đau lòng vàng.

BK

 (a) Trách cha trách mẹ nhà nàng

Cầm cân chả biết là vàng hay thau

Vàng đây chẳng phải thau đâu

Đừng đem thử lửa thử than

Người khôn thử tiếng người ngoan thử lời.

(b) Trách cha trách mẹ nhà chàng

Cầm cân chẳng biết là vàng hay thau

Thật vàng chẳng phải thau đâu

Đừng đem thử lửa mà đau lòng vàng

Tham vàng bỏ ngãi chàng ơi!

Vàng ăn thì hết ngãi tôi hãy còn.

 

Trời mưa nước chảy vân vi

Mẹ thương con mẹ, chứ thương gì nàng dâu.

 

Trời mưa ướt lá đài bi

Con mẹ mẹ xót, thương gì con dâu.

BK

- Con mẹ mẹ xót, xót gì con dâu.

 

Trời che đất chở rộng thênh

Lò âm dương đốt nên hình người ra

Chữ tài sánh lại là ba

Gồm no thiên tính khác xa vật tình

Kẻ tài là bậc tinh anh

Sinh tri lọ phải học hành mới hay

Vua tôi sẵn có nghĩa dày

Cha con thân lắm đáng người nên trông

Khi ấp lạnh lúc quạt nồng

Bữa dâng ngon ngọt bữa dùng sớm trưa

Ở cho thoả chí người xưa

Đền ơn trả nghĩa thuở xưa bế bồng

Nhất hiếu lập vạn thiện tòng(1)

Ông gồng cháu cháu lại nên ông

Hoàng thiên chẳng phụ tấm lòng hiếu đâu

Đàn bà phận gái làm dâu

Làm dâu ắt muốn mai sau mẹ chồng

Phải nhằm bước trước cho xong

Bước sau theo lối ông ông bà bà

Chữ rằng tích thiện chi gia(2)

Đường kia lối nọ chẳng qua nợ lần

ấy là khuyến hiếu ở thân

Lại còn một nỗi ái ân bạn bầu

Anh em cốt nhục đồng bào

Kẻ sau người trước phải hầu cho vui

Lọ là ăn thịt ăn xôi

Quí hồ ở nết tới lui bằng lòng

Chớ bề tranh cạnh hành hung

Chớ nên khinh dị dốc lòng yêu đương

Cứ trong nghĩa lí luân thường

Làm người phải giữ kỉ cương mới màu

Đừng cậy khoẻ, chớ khoe giàu

Trời kia còn ở trên đầu còn kinh.

(1) Nhất hiếu lập, vạn thiện tòng: Làm được một việc hiếu thì vạn điều tốt đi theo.

(2) Tích thiện chi gia: gia đình làm được nhiều điều lành.

 

Từ khi em về làm dâu

Anh thì dặn trước, bảo sau mọi lời

Mẹ già dữ lắm em ơi!

Nhịn ăn nhịn mặc, nhịn lời mẹ cha

Nhịn cho nên cửa nên nhà

Nên kèo, nên cột, nên xà tầm vông

Nhịn cho nên vợ nên chồng

Thời em coi sóc lấy trong cửa nhà

Đi chợ thời chớ ăn quà

Đi chợ thời chớ rề rà ở trưa

Dù ai bảo đợi, bảo chờ

Thời em nói dối con thơ em về.

BK

a- Thì anh dặn bảo trước sau mọi lời

b- Nhịn ăn bớt ngủ mà nuôi mẹ già

- Khoan ăn bớt ngủ mà nuôi mẹ già

c- Về chợ thì chớ rề rà ở trưa.

- Đi chợ thì chớ dần dà ở trưa.

 

Tuổi em hai tám tuổi đầu

Cha mẹ đã định làm dâu nhà người

Nói ra sợ chị em cười

Năm ba trận chở, chín mười trận đay

Việc làm chẳng kịp trở tay

Mẹ chồng mắng mỏ, la rầy gay go

Cơm ăn trong bụng chẳng no

Tấm quần, tấm áo, không cho mặc lành

Đêm thì thức đủ năm canh

Rau heo, cháo chó, loanh quanh đủ trò.

 

Uổng tiền mua giống mía sâu

Để dành đi cưới con dâu mà nhờ.

 

Xin anh đi học cho ngoan

Để em dệt cửi kiếm quan tiền dài

Quan tiền dài em ngắt làm đôi

Nửa thì giấy bút nửa nuôi mẹ già

Mẹ già là mẹ già anh

Một ngày hai bữa cơm canh mẹ già

Bát cơm em nấu như hoa

Bát canh em nấu như là mật ong

Nước mắt em lọc cho trong

Mâm cơm em dọn tựa dòng cơm quan .

 

Xưa kia tôi ở với mẹ cha

Chưa từng xách mủng(1), đi ra ngoài đồng

Bây giờ về với mẹ chồng

Cay đắng mặn nồng, ra chuyện tây riêng

Khi xưa tôi ở với mẹ cha

Tôi bận cái yếm thêu hoa rồng

Bây giờ tôi ở với mẹ chồng

Tôi bận cái yếm bề trong ra ngoài

Xưa kia nón Quảng quan hai

Bây giờ nón rách lại gài khuy mo.

(1) Mủng: Một thứ thúng nhỏ, đan dày kín.

 

2.9. HÔN NHÂN - CAM CHỊU

 

STT

NỘI DUNG

 

Ai bưng trầu rượu tới đó

Chịu khó bưng về

Em thương anh thảm thiết trăm bề

Heo vay cau tạm áo mượn võng thuê

Thầy mẹ bên em nay nhún mai trề

Dạ không nỡ dạ, em không dám chê anh nghèo.

 

Ăn chanh ngồi gốc cây chanh

Thầy mẹ gả bán cho anh thật thà

Bây giờ chê xấu chê xa

Chê cửa, chê nhà, chê khó, chê khăn

Ơ đâu yểu điệu thanh tân

Sao anh chẳng chịu cầm cân đi lừa?

 

Ăn chanh ngồi gốc cây chanh

Thầy mẹ gả bán cho anh thật thà

Anh còn chê xấu chê xa

Chê vụng, chê dại, cửa nhà khó khăn

Tìm nơi yểu điệu thanh tân

Mẹ anh lại gác đồng cân đi lừa

Đây em vàng bảy chả mua

Vác cân đi lừa lại phải vàng năm

Vàng năm lại phải vàng mười

Rắn nằm cuộn khúc tưởng nơi rồng vàng

Mẹ anh ngồi quán bán hàng

Sao anh chẳng biết rằng vàng hay thau

Thực vàng chẳng phải thau đâu

Đừng đem thử lửa cho đau lòng vàng.

 

Anh đi về đi, kẻo thầy em dứt, kẻo mẹ em la

Trận đòn oan em chịu, anh ở xa biết gì!

 

Chim thằng chài có ngày mắc bẫy

Em cho hay rằng anh hãy lánh xa

Mẹ cha không thể chịu hoà

Em đâu dám cãi vậy mà theo anh.

 

Đá cheo leo, trâu trèo trâu trượt

Ngựa trèo ngựa đỏ

Tiếc công anh lao khổ

Tự cổ chí kim

Mất em đi anh khó kiếm khó tìm

Cũng giả tỉ như cây kim mà lòn sợi chỉ

Sao em không biết nghĩ biết suy

Em ham nơi quyền quí, em không có nghĩ gì đến anh

Hoa kia gió thổi lìa cành

Mẹ cha ép gả, em đành chịu sao?

 

Đêm trăng thắp ngọn đèn lồng

Mình về có nhớ ta không, hỡi mình?

Chiếc thuyền nan anh giậm thình thình

Anh thì cầm lái, cô mình phách ba

Có thương anh, em bẻ mái chèo ra

Sợ mẹ bằng biển, sợ cha bằng trời.

 

Đèn chong giữa gió, khi tỏ khi mờ

Bạn thương đứng đó, biết cơ vạn sầu

Bởi anh thất ước bước đầu

Phải như anh bỏ miếng trầu đã xong

Vì ai thiếp phải long đong

Một thân thiếp đã tính xong một bề

Làm trai thấy gái đừng mê

Cây cao bóng cả dựa kề đừng xiêu

Anh yêu cha mẹ chẳng yêu

Lụa kia em muốn nhúng, chỉ điều không ăn

Tiếc thay áo chẳng đặng khăn

Em đã có chồng xa xứ, anh đừng đón ngăn làm gì.

 

Em thương anh, cha mẹ không cho

Tìm nơi khuất tịch khóc no rồi về.

 

Hà Nội ba mươi sáu phố phường

Hàng Mật, Hàng Đường, Hàng Muối trắng tinh

Từ ngày ta phải lòng mình

Bác mẹ đi rình đã mấy mươi phen

Làm quen chẳng được làm quen

Làm bạn mất bạn ta liền quên nhau.

BK

a - Làm quen chả được làm quen

b - Làm bạn mất bạn ai đền công cho

 

Kiến bò vành chậu sáng trưng

Thấy em có nghĩa, lòng ưng dạ đành

Anh đành, cha mẹ không đành

Mẹ ơi! Đừng dứt duyên lành tội con

Tai nghe trống điểm lầu son

Anh sầu một nỗi, héo hon đoạn trường

Than cho thấu dạ người thương

Bữa ăn rớt đũa, đêm trường chiêm bao!

 

Mái tóc tơ không bao giờ phân rẽ

Dạ thương, thầy mẹ khiến đừng

Hai hàng nước mắt rưng rưng

Khổ cam trong dạ biết chừng nào phai.

 

Mẹ cha nghiêm khắc cùng mình

Nên tôi ít lai vãng, mới nhạt tình đôi ta.

 

Nước đục mà đựng chậu thau

Cái mâm chữ triện đựng rau thài lài

Tiếc thay con người da trắng tóc dài

Bác mẹ gả bán cho người đần ngu

Rồng vàng tắm nước ao tù

Người khôn ở với người ngu bực mình.

BK

(a) Bát nước lắng mà đựng chậu thau

Cái mâm triện tự đựng rau thài lài

Anh tiếc cho con người da trẳng tóc dài

Mẹ cha ép gả cho người đần ngu.

(b) Tiếc thay nước đục mà đựng chậu thau

Cái mâm chữ triện đựng rau thìa lài

Tiếc người da trắng tóc dài

Đương xuân cha mẹ ép nài lấy lão sáu mươi.

 

Nước đứng mà đựng chậu thau

Tiếc mâm sơn tử đơm rau thài lài

Tiếc em da trắng tóc dài

Cha mẹ ép gả cho người phàm phu

Mình vàng xuống tắm ao tù

Người khôn ở với đứa ngu bực mình

Qua đình nghiêng nón trông đình

Đình bao nhiêu gói thương mình bấy nhiêu

Khi nào nước đục cơm thiu

Chồng con chưa mấy, bỏ liều cho ta

Trông em chẳng thấy em ra

Anh ngồi anh đợi sương sa lạnh lùng

Đêm nằm cởi áo đắp chung

Sao em không đắp lại vùng áo đi

Thương em kịp thuở thì xuân xanh

Bữa cơm có cá có canh

Sao không mát dạ, vương anh làm gì.

 

Nước ngâm mà đậu chưa chà

Lòng em thì muốn, mẹ cha chưa ừ.

 

Ở nhà anh đã khiến sang

Nghe thầy mẹ nói dở dang nhiều điều

Đôi ta mến yêu

Những điều trung hiếu

Tình kia dan đíu

Nhạn én bay qua

Vịt lội Ngân Hà

Bây chừ dang dở

Thấy mẹ úp mở

Cho lỡ chiếu giường

Thấy mẹ không thương

Sao ban đầu không nói?

Anh sang anh hỏi

Mẹ nói rằng: ừ!

Đi sang cưới chừ

Trăm điều thách lại

Này yếm thêu hoa cả dải

Vòng xuyến dăm đôi

Này khăn nhiễu tàu

Mươi vuông cho đủ

Bỏ quả sơn son

Này rượu cho ngon

Năm bảy vò đầy ắp

Này mươi gánh nếp

Thết đãi họ hàng

Nhà anh khó khăn

Lấy đâu đồ sính lễ

Mẹ cha chẳng nghĩ

Em cũng mặc tình

Bỏ lời nguyện với ba sinh

Tiếc con rồng vàng bỏ đám mây xanh ngậm ngùi.

 

Phụ mẫu mình khuôn phép luật hình

Tôi không từng lai vãng nên mình quên tôi.

 

Ra đường gặp khách cung mây

Chẳng dây nào rối bằng dây tơ vò

Thầy mẹ người vụng liệu vụng lo

Đôi mươi, mười tám chẳng lo lấy chồng

Thầy mẹ người tham việc tiếc công.

 

Sách Luận ngữ có hai chữ thị hồ (1)

Sách Tăng tử có hai chữ ta hồ (2)

Dầu thầy mẹ có gả thiếp đi mô

Thiếp cưu sầu (3) trong dạ ruột khô gan vàng.

(1) Thị hồ: phải thế chăng, thường đi đôi với phủ hồ là không phải thế chăng?

(2) Ta hồ: than ôi!

(3) Cưu sầu: mang sầu

 

Sáng ngày cắp nón đón đò

Gặp thầy, gặp mẹ chả cho xuống đò

Lạy thầy, lạy mẹ xin chừa

Từ rày chả dám đò đưa với chàng

Chốn sơn lâm lá cỗi thông vàng

Cây bao nhiêu lá thương chàng bấy nhiêu

Bởi chưng bác mẹ nhiều điều

Cho nên tôi phải đăm chiêu với chàng

Ruột tôi héo, gan tôi vàng

Nào ai có biết đoạn tràng này không ?

 

Tại mẹ cha dứt tình tơ nguyệt

Khuyên em đừng chực tiết uổng công.

 

Thiếp đứng gần chàng như vàng mười nén

Chàng đứng gần thiếp như chén trà tiên

Anh thương em, em chẳng dám thị thiền

ẩn cây nấp bóng, đợi quyền mẹ cha.

 

Thôi thôi buông áo em ra

Để em đi bán kẻo hoa em tàn

- Hoa tàn vì bởi mẹ cha

Khi búp không bán để tàn ai mua?

 

Thương nhau chẳng lấy được nhau

Mẹ cha trồng sậy trồng lau ngăn rào.

 

Thuyền em lựa bến cắm sào

Em chờ phụ mẫu định nơi nào sẽ hay.

 

Tiếc công anh lau đĩa chùi bình

Cậy ông mai tới nói, cha mẹ nhìn bà con

Trời mưa, nhà chiếc dột hom

Cha mẹ không thương thì nói vậy, chớ bà con đâu nhìn.

BK

Tiếc công anh lau đĩa chùi bình

Cậy mai dong tới nói phụ mẫu nhìn bà con

Trời mưa nhà thiếc dột bon bon

Phụ mẫu không thương nói vậy, chớ bà con đâu mà nhìn.

 

Tiếc thay con người da trắng, tóc dài

Bác mẹ gả bán cho người đần ngu.

 

Trách  hồng nhan vô duyên bạc chẳng phải hận

Duyên nợ ở gần sao không đặng xứng đôi

Để chàng với thiếp xa xôi

Oán cha trách mẹ chẳng lo việc đứng ngồi cho con.

 

Trách ai lấp nẻo sông ngân

Làm cho đôi lứa cố nhân bặt đường

Thương nhau dòng luỵ chảy tuôn

Trách cha mẹ gắt chẳng thương chút tình

Anh về em nhớ dạng nhớ hình

Ngàn năm li biệt đôi đứa mình phải xa

Vái Trời cho đặng chữ hiệp hoà

Lâu lâu thăm viếng kẻo mà đợi trông

Xin thương cho chút má hồng

Chớ đừng bạc nghĩa vong ân đoạn tình.

 

Trách cha trách mẹ muôn phần

Ngồi trốc đống bạc mà cân lấy chì.

 

Trách cha trách mẹ quá lời

Cho nên anh phải bỏ rời bấy lâu

Bây giờ lòng mới sở cầu

Có chăng nói lại với nhau vài lời.

 

Trách hồng nhan vô duyên bạc phận

Duyên nợ ở gần sao không đặng xứng đôi

Để chàng với thiếp xa xôi

Oán cha trách mẹ chẳng lo việc đứng ngồi cho con.

 

Trách Trời sao lại hiu hiu

Trách lòng cha mẹ không chiều lòng em.

 

Trăm khúc sông khúc lở, khúc bồi

Miệng chàng nói thế, chàng ngồi chàng trông

Gió bên đông xin chàng gỡ giúp

Ngón tay tháp bút mà chấm chậu lan

Dù ai nói ngang, chàng đừng ngao ngán

Trước thì là bạn, sau nên vợ chồng

Em còn trong tròng xin chàng thong thả

Em quyết trận này trả của lấy cho anh

Em hai mươi tuổi xuân xanh

Thầy mẹ ép uổng dỗ dành vào cửa người ta

Cho nên duyên chẳng thuận hoà

Vợ chồng xung khắc, xót xa nhiều bề.

 

Trăng khuyết rồi trăng lại tròn

Mụ già kén rể, con còn hoá lâu.

 

Trèo đèo Cổ Mã

Ngó xuống Vạn Giả, Tu Bông(1)

Biết là phụ mẫu đành không

Chàng chờ thiếp đợi, uổng công hai đàng

(1) Vạn Giả, Tu Bông: các địa danh thuộc tỉnh Phú Yên.

 

Vì chàng nên chi thiếp chịu đòn oan

Thầy đập mẹ mắng, thế gian chê cười

- Thầy mẹ đập em anh đau thấu tận xương

Xóm làng ơi, mau mau cứu người thương tôi cùng!

- Thầy mẹ đập thiếp bò lăn bò lóc

Có khúc có đận (vết)

Nhờ bên tiếp cận

Chàng vô bóp muối thoa chanh

Chàng nay là phận rể không há dễ vô giành ngọn roi.