Dường như thời khắc và khoảng không gian tĩnh lặng ấy dễ làm con người sinh buồn và hoài niệm.
Trong dòng đời ngược xuôi hối hả, có những khi ta thấy mình thực sự nhỏ bé, lẻ loi. Thoát khỏi thực tại, ta mở cánh cửa ký ức cho những hình ảnh xa xôi vỗ về và nhìn lại chính mình. Trên nền quá khứ nhạt nhòa ấy, kỷ niệm ẩn hiện như những mảnh thủy tinh lấp lánh kỳ ảo. Một ngôi trường Hà Nội nghèo nhang nhác bóng dáng trường làng, những dãy nhà cấp 1 liêu xiêu, vôi vàng cũ kỹ, cửa sổ trông ra vườn cây bạch đàn, ngôi mộ 3 mẹ con chết vì trúng bom đạn chiến tranh nằm u buồn lặng lẽ sau bụi cúc tần bên bờ ao. Chiều tà, đám học sinh ra đó ngồi câu cá hay bắt nòng nọc, những chiếc lá khô mục rơi xuống nền đất gợi một thứ màu trầm lặng, thân thương mà đầy ám ảnh… Tiếng người cười nói lao xao, gương mặt cô giáo và bạn bè thoáng qua… từ hơn 30 năm trước hiện lên một cách mơ hồ.
Ta sợ hãi nhận ra cả một mảng linh hồn quê hương đất nước ngự trị trong mái trường này. Trong mùi ngai ngái của đất đai cây cỏ, trong ao nước đục mù ngày mưa, nơi những hạt mưa rơi xuống vẽ lên những vòng tròn đồng tâm lan tỏa mãi, vài bông lục bình lẻ loi phảng phất một sắc tím đến nao lòng… những điều mà ngày ấy ta chỉ mơ hồ cảm nhận mà không sao cắt nghĩa nổi.
Cay xống mũi khi nghĩ về ngày xưa! Ấu thơ đâu chỉ có tháng ngày êm đềm mà còn những vết gợn làm cho nhói lòng. Bạn bè học dưới mái trường ấy lâu dài hơn ta, còn ta chỉ là đứa quá giang 3 năm đầu tiên của đời học sinh mà thôi. Không một tấm hình kỷ niệm, bạn bè 30 năm chẳng 1 lần gặp gỡ. Phải chăng vì thế mà hồi ức những ngày đầu đi học lại khắc khoải đến vậy, cần lắm một người bạn cũ để sẻ chia làm vơi đi nỗi nhớ, chỉ bấy nhiêu thôi là hạnh phúc lắm rồi!
Mà những khi đó, vọng tưởng cứ ùa về, ùa về… không làm sao ngăn nổi!
Theo Trái tim người lính