Sống giữa xã hội đầy toan tính và bon chen lại có thứ tình yêu trong sáng như thế. Và tôi luôn nghĩ rằng họ chính là mảnh ghép hoàn hảo của nhau. Nhưng có lẽ ở cuối con đường họ có thể sẽ lạc mất nhau...vì sao nhỉ? Có lẽ nếu họ cùng nhau viết tiếp trang cuối cuộc đời thì tình yêu đó có thể nói là viên mãn.
Theo góc nhìn của tôi thì nàng là người dễ mến, thân thiện, hài ước, đẹp mặn mà và rất tự tin cùng với công việc ổn định. Nhưng nàng là người mất lòng tin về tình yêu. Chính vì thế cho dù rất nhiều chàng trai theo đuổi nhưng nàng vẫn ở thế " phòng thủ". Còn chàng trai - theo lời tả của nàng thì chàng trai ấy rất phong độ, bản lĩnh, thành đạt. Nếu như họ đến với nhau thì hẳn là trời sinh một cặp như dân gian thường nói: trai tài gái sắc.
Họ quen nhau trên một trang mạng uy tín với sự kết nối của những người cùng quê. Khi đó nàng được người thân mời vào nhóm và nhân tiện phải có hình để ra mắt chào bà con. Chàng là thành viên tích cực trong nhóm và đang ở bên kia nửa cầu trái đất... rồi họ kết bạn rất tình cờ. Nàng hồn nhiên, vô tư như hoa cỏ nhưng để người lạ kết bạn được với nàng thì không phải là dễ...thế nhưng họ - hai người xa lạ đã quen nhau (tuy cùng quê nhưng hai người thuộc hai thế hệ và ở xa nhau cũng không hề quen trước).
Tình cảm của họ cứ ngày một lớn dần. Mỗi ngày chàng trai đều nhắn tin, nói chuyện bất cứ lúc nào rảnh rỗi. Trước khi đi làm hay đi làm về chàng trai ấy cũng đều chào nàng tình cảm và thân thương. Qua một thời gian nàng đồng ý để chàng trai điện tực tiếp. Lần đầu tiên chàng trai đã điện facetime hai người nhìn thấy nhau. Theo lời kể của nàng thì cả hai đã rất vui mừng có phần hạnh phúc vì thấy được hình ảnh thật của nhau. Nàng ngac nhiên với con người và giọng nói rất trẻ so với tuổi của chàng. Còn chàng thì ngỡ ngàng với gương mặt của nàng vì chàng trai đã nói rằng: " Em còn xinh hơn trong ảnh rất nhiều".
Cứ như thế tình cảm lớn dần theo thời gian, họ chia sẻ với nhau mọi điều trong cuộc sống. Từ công việc đến những vấn đề khúc mắc. Bởi lẽ theo tôi nhận định thì nàng khá thông minh xử lí trong nhiều tình huống có vấn đề. Chàng trai là người từng trải nên nhiều kinh nghiệm sống. Họ nói chuyện rất hợp, có thể nói họ tương trợ cho nhau và chính là mảnh ghép hoàn hảo nhất mà tôi tưng̀ biết. Họ hát cho nhau nghe mỗi khi có thể, chàng trai thể hiện tình yêu của mình bằng lời thơ a tự sáng tác. Chàng trai đã hẹn ngày trở về gần nhất để gặp nàng. Họ là con người thật, công việc thật, mọi thứ rất thật không hề giấu chuyện gì. Chỉ là chưa gặp nhau ngoài đời thật.
Sự đời thật biết đùa giỡn họ khi mà ngay lúc tưởng như họ sắp đến được với nhau thì chàng trai ấy gặp sự cố trong kinh doanh, rồi tiếp liền sau đó là corona ra đời (nàng không hề biết chàng trai ấy có nền kinh tế vững chắc mà nàng đồng ý yêu chàng trai vô điều kiện. Bởi vì trong cuộc sống nàng cũng biết đủ và ổn định). Ở bên bên này bán cầu nàng luôn lo lắng cho sư an nguy của chàng trai. Mỗi ngày nàng an ủi, động viên và được gọi là chỗ dựa tinh thần để chàng trai ấy vượt qua giai đoạn khủng hoảng nhất. Chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy dòng tin nhắn, hay câu nói của chàng trai là nàng mới yên lòng - vì lúc đó chàng đang trong vùng tâm dịch và sự mất mát không nhỏ trong kinh doanh.
Rồi mọi việc cũng qua, nàng luôn tin tưởng chàng trai ấy vượt qua được và làm tốt. Quả đúng là như thế. Tình yêu yêu của họ ngày một lớn, nàng gửi đến chàng trai những tình cảm chân tình nhất. Chàng trai từng nói: nhớ nàng ấy có lúc muốn "phát điên lên", chàng đã vài lần tìm cách để được bay về ngay gặp nàng ấy... nhưng làm cách nào để về được khi corona chặn khắp lối, đường bay thì không mở???
Ông trời thật biết thử thách lòng người. Bên phía chàng trai dịch tạm ổn thì bên nàng lại trở thành tâm dịch. Có thể chờ đợi cả khoảng thời gian dài và có lẽ lúc này dù cho tình yêu của họ có lớn đến cỡ nào thì cũng đã làm cho chàng trai nhụt ý chí. Đã không không còn cảnh ngày nào chàng cũng quan tâm đến nàng nữa. Những cuộc điện thoại hay nhắn tin đã ngày một thưa dần...chen vào đó chính là lí do: Chàng có quá nhiều công việc nên bận không có thời gian. Nàng ấy buồn nhưng để trong lòng và luôn nghĩ rằng: tình yêu của họ không đủ lớn để chàng trai vượt qua được thử thách. Nàng ấy đã không còn líu lo chia sẻ với chàng trai như trước và có lẽ chàng trai ấy đã không còn để hình bóng của nàng trong tim như những bài thơ chàng viết tặng riêng nàng....
Là người ngoài cuộc nhưng tôi nghĩ rằng tuy nàng ấy vẫn còn rất yêu chàng, nhưng có lẽ nàng ấy đã cảm nhận được sự thay đổi của chàng trai nên nàng chọn cách lặng im. Trong khi nàng đang ở vùng tâm dịch, đấu tranh với sự sống còn, mỗi ngày nhìn số ca bệnh cứ tăng lên thì chàng lại thờ ơ không hề nói tới. Có chăng vài câu nói cho có lệ. Sự tổn thương không hề nhẹ khi nàng đang cùng moi người cố gắng chống chọi với đại dịch thì chàng trai lên đường đi du lịch với bạn bè...
Vẫn biết rằng đó là khả năng và quyền tự do của mỗi người...nhưng nghe câu chuyện sao mà tôi thấy đắng lòng thế. Bạn tôi - một lần nữa trái tim vừa hé mở có lẽ lại chuẩn bị đóng lại. Trời cho cô ấy mọi thứ nhưng tình yêu thì không. Cô ấy theo tôi nghĩ thì khá toàn diện và dễ mến, nhưng đúng như tôi vẫn nói cô ấy rằng: "đẹp như nàng cũng phí rồi cũng chẳng để làm gì..."
P/s: Đây là câu chuyện hoàn toàn có thật, tôi từng nghĩ họ sẽ cùng viết nên chuyện tình lãng mạn nhất khi nghĩ về ngôi nhà nhỏ, có vườn rau và vài khóm hoa, họ cùng dắt tay nhau dạo bờ biển mỗi khi chiều về...Nghĩ rằng đoạn cuối con đường ông trời đã ban cho họ được bên nhau để bù đắp cả quãng đời tuổi trẻ họ phiêu lưu...nhưng có lẽ tình yêu đó có đẹp đến đâu thì chàng trai vẫn cho đó là ảo. Chỉ thương cho nàng đến cuối cùng yêu lại làm cho nàng đau đến thế. Nhưng nhìn nàng vẫn bình thản, bình thản đến lạnh lùng. Nếu nhìn kĩ trên gương mặt ta thấy phảng phất nỗi buồn như gió chiều nhẹ ở bờ biển quê hương nàng vậy. Gió có vị mặn mòi của biển giống như tình yêu của nàng dành cho chàng trai ấy... Dù như thế nào nàng vẫn cầu chúc cho chàng trai ở nơi xa đó luôn được bình an và vững bước trên mọi nẻo đường đang đi ...
Theo Chuyện làng quê