Hà Nội đâu chỉ có món phở trứ danh hay chén nước chè xanh hè phố. Hà Nội đâu chỉ thu gọn trong tầm mắt bởi cái lướt qua rất vội vàng. Hà Nội trong tôi đó là đất, là người, là những giá trị không thể phai mờ theo dòng chảy thời gian...
Tôi có quen một cô em gái vốn người Hà Nội gốc. Nhà nằm ngay trong phố cổ. Tôi vẫn thường nghe em kể những câu chuyện về phố cổ với những góc phố giao cắt nhau như bàn cờ; về căn nhà hơn mười mét vuông của mình với bảy con người sinh sống thuộc ba thế hệ; về các mợ thảnh thơi ngồi trò chuyện bên thềm nhà. Hà Nội phố, Hà Nội ngõ và Hà Nội bên thềm đã trở thành một phần cuộc sống trong em...
Vui có, buồn có và những khốn khó cũng có. Vậy mà trong mỗi câu chuyện của em đều qua cái giọng thanh thoát và nhẹ nhàng. Phải chăng lối sống, cách ăn, cách ở của người Hà Nội dẫu có mai một ít nhiều cũng đâu hoàn toàn biến mất...
...Chẳng thơm như thể hoa nhài...
Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An...
(ca dao cổ)
Lại mường tượng đến cái rét lạnh cóng cả người, thi thoảng ập đến những cơn mưa dầm dề dai dẳng làm người ta chỉ muốn nằm ườn trên giường trong chăn êm nệm ấm...
Hà Nội vào đông không thấu thịt cắt da như Sa Pa mùa sương đọng thành băng giá; không rực rỡ ngàn hoa như Đà Lạt bảng lảng sương chiều; không liêu xiêu gió thốc trên đồng hun hút vào mùa cấy, cóng cả mạ non...
Hà Nội vào đông rất lạ…Lạ vì rét đó người ta vẫn muốn ra đường tìm chút hương bên bát nước chè xanh nghi ngút khói, hít hà hơi phố xá. Lạ vì mưa phùn ảm đạm vẫn muốn lao về phía hồ Tây mà ngắm khói sương, vấn vương Bờ Hồ liễu rủ hay hoài cổ trên phố Cổ Ngư...
Lạ vì nếu như ngày hanh nắng sẽ chẳng rời mắt ” nắng vàng như mật” phủ màu óng ả say mê. Vậy đó. Hà Nội bốn mùa thì bốn mùa khác nhau đâu như phương Nam chỉ thấy mưa và nắng, trắng và đen…
Gánh hàng rong, bởi những thứ trên ai cũng biết cả rồi. Tôi cười. Một người không có tâm hồn ăn uống như tôi thì có bao giờ để ý đến những điều mình cho là nhỏ nhặt. Dẫu hàng rong đã trở thành một phần văn hóa của Hà Nội...
Mùa nào thức ấy và không khó để bắt gặp các mẹ các chị với gánh hàng rong len lỏi khắp phố, khắp phường. Mùa hè oi bức với bát tào phớ trắng ngà, mát lạnh, sóng sánh nước đường đen. Mùa thu se se lạnh nhón cốm vòng xanh mướt thơm mùi lúa mới, lá sen. Mùa đông suýt xoa với bắp ngô non nướng trên bếp lửa hồng mà quên đi cái rét căm căm. Mùa xuân với những gánh hàng hoa tung tăng lướt phố...
...Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở...
Khi ta đi, đất bỗng hóa tâm hồn...
(Thơ : Chế Lan Viên).
Khi người ta sống đủ lâu thì có thể hiểu về Hà Nội. Nhưng chỉ khi người ta yêu, người ta thương Hà Nội thì mới dễ dàng bỏ qua “thói hư tật xấu” vốn là căn bệnh trầm kha của phố để có bức tranh thật đẹp về Hà Nội, để thấy những điều dù nhỏ bé cũng đẹp đến nao lòng. Em yêu Hà Nội và em truyền tình yêu đó sang tôi từ khi nào không biết để lòng mãi cứ bâng khuâng mà nhớ. Đôi khi lại buộc miệng thì thầm:
...Có ai về Bắc ta theo với, Thăm lại non sông giống Lạc Hồng...
Tự thuở mang gươm đi mở cõi, Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long...
( Thơ :Huỳnh Văn Nghệ )
Nào đâu dám lấy mình so sánh với thi tướng Huỳnh Văn Nghệ, chỉ là : Tôi cũng là một người con của đất Hà Nội và tôi yêu Hà Nội... Một Hà Nội trong em và trong tôi…
Hà Nội một mùa đông rét mướt...
Theo Chuyện Làng Quê