Vẻ đẹp hùng vĩ của đập thủy điện chính là bức tường bêtông chặn dòng nước cao cả trăm thước, với các cửa xả đóng dưới chân đập. Hồ thủy điện rộng mênh mông, bao quanh là những dãy núi đá vôi cao vút, ôm trọn lấy khu hồ vào lòng.
“Quê em tên xóm Gò chè
Nhưng Gò không có và chè cũng không
Quê em yêu nhất dòng sông
Yên vui đau khổ một dòng êm trôi”
Không hiểu người ta chơi “phây búc” với mục đích gì, riêng tôi chỉ sáng tác thơ con cóc cho đỡ buồn. Có một cô bảo anh viết thơ con ếch chứ không còn là cóc nữa ... Tôi nói Cóc hay Ếch cũng chỉ nhảy chứ có bay được đâu? Rồi cũng có người họ thích thơ tôi tuy không hay những cũng mua vui giây lát. Những người gần tôi không kết bạn mà tôi kết bạn rất xa... ở tận Sơn La, Yên Bái, Hòa Bình, Thái Nguyên....vv. Vì họ ở xa mình dễ bốc phét. Nói chung đã là bạn bè thì thân tất tần tật, mỗi người trời ban cho một năng khiếu chưa chắc ai đã hơn ai... Không biết sao tôi lại có duyên với các cô giáo... hình như thân mật truyện trò hầu hết là những cô giáo, thật ra tôi cũng ngại khi nói chuyện qua tin nhắn.
“Kình nghê vui thú Kình nghê,
Tép tôm thì lại vui bề tép tôm”.
Nhưng thân nhất thì có cô giáo ở Gò chè ...
Em kể: em lấy chồng sinh 2 con có nếp có tẻ, vợ chồng tuy nghèo nhưng rất hạnh phúc, nhưng rồi anh hay bỏ bê công việc nên những lúc anh giận tôi hay nói đùa:
Chồng giận thì vợ làm lành,
Miệng cười chúm chím: thưa anh giận gì?
Thưa anh, anh giận em chi?
Muốn lấy vợ bé em thì lấy cho!
Thế mà đúng phóc, anh có vợ bé thật, tôi anh đã chia tay...
“Trời làm cho gió rung cây
Vàng sân lá rụng rơi dày chân ai
Bâng khuâng một buổi sớm mai
Bếp hồng lạnh lửa tình phai nhạt rồi...
Có còn gì nữa trong tôi!
Hay chỉ còn lại rã rời tâm can?
Đêm buồn nhạt mảnh trăng tan
Tình xưa đã nhạt đá vàng ai ơi”!
Mùa thu năm ấy tôi viết cho em:
Mưa thu từng giọt mong manh,
Nắng thu sợi nắng vương cành đu đưa
Gió thu lại nhớ thu xưa,
Thương thu, thu đã dưới mưa ngày nào.
Sương thu, sao thấy nao nao,
Nắng thu vẫn thấy ngọt ngào đôi khi
Gió thu đưa lá vàng đi,
Chiều nay mưa bụi thương thì bấy nhiêu.
Vào thu trở lạnh đáng yêu,
Chân trần tiến bước nhớ nhiều ngày xưa,
Thu đi hôm ấy đổ mưa,
Nơi xa, có biết ta chua chát nhiều?
Thu về khắc khoải cô liêu,
Nắng chiều vàng nhạt hắt hiu nỗi buồn.
Tình thu hoang vắng nhớ luôn,
Thu về nơi ấy! Thu buồn, hay vui ?
Nghe đâu thu vẫn ngậm ngùi,
Thu về mang lại cho người liêu xiêu...
Hôm nay đón gió thu chiều,
Bỗng dưng khắc khoải cô liêu một mình.
Vì sao thu lại dửng dưng,
Thề non hẹn biển đã từng trao nhau,
Thu về mang lại niềm đau,
Thu đi lại thấy khát khao đợi chờ!
Và tôi viết về quê em như sau:
Quê em anh thích Gò chè,
Chỉ nghe, anh cũng thấy mê mẩn gò.
Trời đêm trời tối phải mò,
Được đến nơi đó em cho uống chè.
Quanh co khúc khuỷu đường quê,
Nao nao nhìn ngắm gò chè của em.
Xa xa xanh ngát bạt ngàn,
Bâng khuâng nhìn gót nhẹ nhàng chân son.
Mảnh mai gót liễu đường trơn.
Quanh co khúc khuỷu lối mòn em đi.
Ước mơ, mơ ước những gì ?
Mong sao, đến đó rồi đi không đành.
Gò chè đồi dốc loanh quanh,
Trải dài một thảm xanh xanh toàn chè.
Nghe qua lòng thấy đã mê,
Ước gì đến được gò chè quê em
Ngày ngày chân bước đi lên
Đêm đêm nghe tiếng bên thềm lá rơi,
Ngẩn ngơ trước cảnh núi đồi.
Long lanh đôi mắt để rồi ngẩn ngơ.
Đêm dài ngồi tập làm thơ,
Ngồi nhìn khói thuốc lững lờ bay đi.
Bỗng dưng ngấn lệ trào mi,
Những ngày trống vắng vẫn đi tìm buồn.
Gò chè bao phủ khói sương,
Gò chè nghĩ đến vấn vương thật nhiều,
Để rồi khắc khoải cô liêu
Mộng mơ, mơ mộng nhớ nhiều quê em.
Rồi những ngày tháng kế tiếp, em và tôi vẫn nhắn tin cho nhau để chia ngọt sẻ bùi... đôi khi em có những tâm sự đầy vơi đều kể cho tôi.
Theo Chuyện Làng quê