Chị xuất thân từ một gia đình nghèo ở một vùng miền núi, nhưng con người nơi đây , luôn có ý chí, phấn đấu không ngừng vươn lên, để mong thoát kiếp nghèo.
Hiện tại chị đang là một bà chủ của một cửa hàng vật liệu, ở ngay trong thành phố, cuộc sống có phần dư giả, nhưng chị không sao quên được, cái quá khứ tủi nhục của mình.
21 tuổi , chị đã làm vợ , từ một cô gái nông dân , cuộc sống chỉ biết đến đồng ruộng, nay lấy chồng , chị bỗng dưng choáng ngợp trước lối sống xa hoa ở một đô thị, với một tâm hồn ngây thơ trong trắng, chị nào đâu hiểu được, những gì sắp xẩy ra với cuộc sống của chính mình, chị những tưởng tình yêu sẽ mang đến muôn điều hạnh phúc, nhưng chị đã nhầm.
Chị về làm dâu một gia đình , có nghề .(làm răng giả.).được tiếng là giàu có.
Nhưng từ giờ phút đầu tiên , chị đã phải nhận những cái nhìn khinh rẻ kèm theo những lời miệt thị, vì đã không .(.môn đăng hộ đối.).bà mẹ chồng, là một người phụ nữ, cay nghiệt và bủn sỉn, bà luôn coi chị như một nô lệ không công, một lượng công việc khổng lồ, do bà sắp đặt, khiến chị phải quần quật cả ngày không có thời gian nghỉ ngơi.
Đến bữa ăn, khi mọi người đứng dậy cả, chị mới ngồi vào mâm, một sự quan tâm nhỏ của chồng , cũng bị bà mắng cho té tát.
Chị sinh hạ bé gái đầu lòng, bao nhiêu oán hận bà đổ lên đầu chị.(mày là đứa vô tích sự, sao không đẻ cho nhà này , thằng cháu trai hả.?.).
Chị chỉ biết cắn răng chịu đựng tới bật máu,
Nhưng khi chồng vỗ về an ủi, chị lại cố gắng vượt qua tất cả, chị lầm lũi như một cái bóng, làm việc chuyên cần hơn, mong xóa đi cái mặc cảm trong suy nghĩ của mẹ chồng, nhưng không thể nào xóa nổi, mỗi năm người mẹ chồng đó may cho chị hai bộ quần áo, tiền bà đưa đi chợ về phải kê khai rõ ràng, chị nhớ bố mẹ ở quê, nhưng không được bà cho phép, chồng chị làm nghề được đồng nào phải đưa lại cho bà hết,thỉnh thoảng chị đi chợ bà ở nhà lục lọi xem chị có giấu tiền ở đâu không, những lúc như thế, chị cảm thấy xót xa cay đắng cho thân phận làm dâu của mình.
Chồng chị bỗng dưng lại đổ đốn, đã mấy lần hắn say xỉn về nhà , lầu bầu chửi rủa, hắn ngày càng dấn sâu hơn và làm bạn với ma men.
Một hôm hắn về nhà đã quá khuya, đầu tóc bù xù, toàn cơ thể hắn toát ra một mùi rất khó chịu, chị ra mở cửa; dìu hắn vào nhà, sau khi để hắn nằm im một lúc, chị xuống nhà lấy khăn lau mặt cho chồng, lúc đó cũng chỉ vì quá ức , chị có khuyên chồng một câu là.(.từ nay anh đừng như thế này nữa.).
Thế mà hắn vùng dậy , thượng cẳng chân , hạ cẳng tay đánh vào mặt chị thâm tím, cả mặt mày, không biết từ đâu bà mẹ chồng xuất hiện và cổ vũ cho cái gã con trai trời đánh đó là những câu;,( đánh chết con bé nhà quê đi, đũa mốc mà chòi mâm son hả.?.)
Bà cùng với cầu con trai ,trói chị vào chiếc ghế và tiếp tục đánh, chị đâu đớn hét lên kêu cứu, hàng xóm nghe được, họ gọi cho chính quyèn, hắn bị mời về đồn công an, ngày hôm sau các phóng viên về nhà chồng chị để viết bài, sau khi hoàn tất hồ sơ, hắn phải ra hầu tòa , với mức án là 18 tháng tù có giam giữ
Chị nhận ra rằng vết thương trên cơ thể, không làm chị đau đớn, bằng vết xước trong lòng, thế rồi chị quyết định phải ly hôn, tòa án không phải khó khăn trong việc phân chia tài sản, bởi hai người chỉ có một tài sản chung đó là đứa
con, nhưng gia đình chồng cũng dành nuôi với lý do, chị không có sự thu nhập ổn định.
Đau đón tột độ, chị ta khỏi nhà chồng với hai bàn tay trắng, một số quần áo đã cũ, chị không đủ can đảm về quê trong lúc như thế này, chị xin tá túc ở chỗ nhà bà con để kiếm việc làm , nhưng điều quan trọng nhất là chị muốn được gặp con cho đỡ nhớ.
Nhưng mỗi lần chị đến để gặp con thì bà mẹ chồng đóng cửa không cho vào, chị cảm thấy thất vọng và đau đớn ê chề, đã nhiều lần chị tìm đến cái chết, nhưng rồi có cái gì đó cứ thôi thúc, buộc chị phải sống, rồi chị lại bắt đầu có nghị lực sống, không thể như thế này được nữa, mình phải đứng dậy , vươn lên để làm lại từ đầu.
Chị xin vào làm thuê cho một cửa hàng bán vật liệu xây đựng, tại đây chị gặp một người đàn ông cũng vừa đi qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ, thế rồi hai trái tim đau khổ, họ đã đồng cảm, vì họ đã tìm thấy tiếng nói chung , hai người về sống với nhau, họ chịu thương chịu khó làm lụng, ít lâu sau họ có một tí vốn liếng, hai người quyết định , thuê một cái ốt để buôn bán vật liệu xây dựng, công việc ngày càng thuận lợi, khách tới mua hàng rất đông, bởi uy tín chất lượng , giá cả lại phải chăng, bên cạnh đó thái độ phục vụ của anh chị ấy rất niềm nở rất ân cần.
Tôi quen biết anh chị cũng khá lâu, mãi đến hôm nay mới được anh chị chia sẽ câu chuyện trên, câu chuyện này đã xẩy ra cách đây hơn 30 năm rồi.
Nhưng mỗi lần nghĩ lại, chị vẫn thấy như có một mũi dao đâm vào tim đau đớn
Vinh ngày 9/9/2021.
H.V
Theo Chuyện quê