Mệt rồi, chị nghỉ đi thôi...

Cuộc sống là thứ quý giá nhất của con người. Ai cũng thừa nhận điều hiển nhiên ấy, nhưng đôi lúc lại không biết chắt chiu và trân quý nó.

            

vo-thuong-1637488760.jpg 

 

Với chị họ tôi, khi biết mình mắc căn bệnh nan y, chị không thiết sống nữa. Sống làm gì để chịu thêm đau đớn? Sống làm gì để con cái và người thân thêm thương sót? Sống làm gì khi những đồng tiền tích lũy cuối cùng cứ dần cạn kiệt để nuôi một hy vọng mịt mù phía trước...? Chị họ tôi đã có những ý nghĩ tiêu cực như thế!

Nhưng rồi chị đã nghĩ khác khi biết tin đứa con trai quyết định cưới vợ. Một điều mà chị luôn mong mỏi, thúc giục nó suốt nhiều năm qua, nhưng nó cứ dửng dưng, không đoái hoài gì tới nguyện vọng của chị; cho dù, nó đã hơn ba mươi lăm tuổi... Đến khi biết bệnh tình của mình, chị lại giục nó và nó vẫn lặng thinh.

Nay thì mừng rồi, chị nhất định phải sống, phải cố được sống để còn làm tròn bổn phận của người mẹ với nó. Mong ông trời cho chị sống. Chị cầu xin được sống mười lăm ngày nữa thôi, chừng ý là đủ để mọi việc sẽ suôn sẻ, tốt đẹp! ...

Thời trẻ, chị là một cô gái có nhan sắc, có nhiều chàng trai theo đuổi, nhưng chị lại đồng ý kết hôn với một người kém chị gần chục tuổi. Để đến khi chị mang thai đứa con trong bụng, thì cũng là thời điểm chị phát hiện mình bị phản bội.

Sự tự trọng, hay có thể là cả sự tự kiêu của một người đàn bà có nhan sắc đã không cho phép chị tha thứ cho một kẻ hai lòng. Ly hôn, chấp nhận làm mẹ đơn thân để nuôi con khôn lớn, để bù đắp và dành hết tình cảm cho đứa con duy nhất của mình.

Một tuần trôi qua, những cơn đau lạ bắt đầu xuất hiện. Chị cố nhịn đau, không hé răng nói nửa lời. Rồi ngày ăn hỏi cũng đến, chị đã vượt qua cột một thời gian đầu tiên do chị đặt ra. Sau lễ ăn hỏi, khách khứa về, cơn đau lại hành hạ chị. Chị nén đau đớn để con trai khỏi lo lắng. Đến bữa ăn, chị cố nuốt mấy thìa cháo cho con vui lòng; để rồi một lúc sau, vội vã vào nhà vệ sinh nôn ra bằng hết. Cuộc sống thật vô thường! Đúng vậy! Nhưng tại sao số phận lại trêu ngươi cuộc đời chị đến vâỵ. Lúc muốn chết thì chưa hết số. Lúc muốn sống thì cái chết lại rình mò  bắt chị ra đi. Và chị đã ra đi cách ngày tổ chức đám cưới cho con trai đúng hai ngày!

Chị đã không gượng được nữa rồi! Hai ngày, bốn mươi tám tiếng đồng hồ thôi mà thời gian cứ dài đằng đẵng vậy!

Thôi đừng cố nữa chị ơi! Mệt rồi, chị hãy nghỉ đi! Cứ buông bỏ hết đi! Rồi mọi thứ sẽ về theo đúng qui luật tự nhiên của nó!

Trong căn phòng lạnh lẽo, có những ô vừa vặn cho một người nằm. Chị đang ngủ, nhưng hồn đang thức?

Ở  hội trường kia, khách ngồi đông đủ bên những mâm cỗ. Trên nền nhạc du dương, tiếng  chúc tụng, cười nói, truyện trò vui vẻ. Chỉ có những người biết chuyện là buồn, nhưng vẫn phải cố vui để làm tròn "vai diễn" của mình!

Vui, buồn trong cuộc đời, đôi lúc chỉ là sự bột phát về cảm xúc. Lý trí bảo hãy vui nên, nhưng trong lòng lại nặng trĩu nỗi buồn.

Tôi tin rằng, giờ này, trong căn phòng lạnh lẽo kia, chị rất vui. Vui vì cuối cùng con chị cũng yên bề gia thất. Vui vì, điều ước ao của chị đã thành hiện thực. Vui vì, chị đã làm tròn trách nhiệm với đứa con của mình để thanh thản ra đi!

Lý trí mách bảo tôi cũng nên vui, bởi chị đã giải thoát được sự khổ đau về thân xác và hân hoan đón nhận niềm vui trước lúc về với ông bà tổ tiên. Nghĩ vậy nhưng trong lòng vẫn thấy buồn. Mâm cỗ cưới đầy ắp những món ngon, nhưng đắng ngắt, nghèn nghẹn trong cổ họng...