“Đừng trách ai! Đừng oán thán, hoang mang!
Đừng đòi hỏi! Đừng cực đoan, nguỵ biện!
Bộ đội, Công an lao vào trận tuyến
Cùng ngành Y trong cuộc chiến cam go.
Đừng kêu ca khi mình chẳng được no!
Trong lúc ấy họ run tay đói lả
Đừng bí bách khi thấy mình thong thả!
Họ ngược xuôi vất vả chẳng nghỉ ngơi
Đừng ngứa ngáy tay chân khi mình quá thảnh thơi!
Họ vật lộn hồi hoàn từng sinh mệnh
Khi mình lướt "phây" ngồi trong phòng mát lạnh
Họ đốt mình dưới cái nắng chang chang
Lúc mình an toàn như nằm gọn trong hang
Họ kề cận nơi hành lang phơi nhiễm
Ngàn con người ngày đêm đang mạo hiểm
Thử hỏi rằng: Họ “chiến đấu” vì ai?