"Sao nhà mình nghèo thế hả mẹ"

Trong kí ức của cô bé 7 tuổi năm ấy. Mỗi lần ngóng mẹ đi chợ về toàn là những túi dưa, túi cà, túi củ cải thối. Nó ngồi gọt vỏ đến chai cả tay.

"Mẹ mua lắm củ cải, rau dưa thế?"

"Mẹ có mua đâu. Cuối chợ, củ nào hỏng,xấu người ta đem vất đi. Mẹ thấy vẫn còn ăn được nên nhặt nhạnh đem về , lọc phần thối ra, rửa sạch rồi muối mặn để được lâu. Tiết kiệm được khối tiền con ạ."

"Con thấy các bạn bảo nhà mình nghèo. Sao nhà mình nghèo thế hả mẹ ?"

chuy-q1f-1631588628.jpgẢnh minh họa do tác giả tuyển chọn.

Mẹ nó giật mình cắt vào tay, nó lo lắng chạy đi tìm bông băng. Dao sắc nhưng không sắc bằng những lời nói vô tình của nó vừa nói ra, như cứa vào trái tim mẹ nó nhiều nhát.

"Mẹ đau không?"

"Không, mẹ không đau..." .

Nhưng nó đâu có biết nước mắt mẹ đang chảy ngược ở trong lòng.

______________

Sau này lớn hơn một chút nó tự ý thức được nhà nó nghèo, nó không bao giờ dám đòi hỏi thứ gì vì nó sợ gánh vai mẹ lại nặng hơn. Nhưng mẹ cũng không bao giờ phải để nó thua thiệt hay thiếu thốn gì so với bạn bè cùng trang lứa.

Áo mẹ mặc cả chục năm sờn cả vai , vá chắp

vá đụp nhưng mỗi lần đến ngày Quốc Khánh mẹ đều chở hai chị em nó đi mua quần áo mới để chuẩn bị cho năm học .Được mẹ đèo sang tỉnh chơi nó thích lắm.

"Cái áo này đắt quá."

Nó nhìn thấy giá vội đặt vào chỗ cũ. Vì nó biết số tiền mua cái áo kia nhà nó có thể mua thức ăn được cả tuần liền .

"Thôi,con mặc lại áo cũ cũng được, rách vài chỗ nhưng khâu vào là xong."

Nó tặc lưỡi, dắt tay mẹ đi chỗ khác, nhưng ánh mắt luyến tiếc của nó chả thể nào giấu nổi mẹ.

"Có bớt không cô, bớt đi em lấy hai cái cho hai đứa nhỏ."

Mẹ sắp lại đống tiền lẻ trong túi 1 nghìn, 2 nghìn đều là những đồng tiền mồ hôi sôi nước mắt, là những ngày dậy sớm đi gặt thuê, buổi chiều hái rau bán, tối nhận thêm hàng về cắt chỉ thừa.

Nó từng nghĩ sẽ bỏ học đi làm cho mẹ đỡ vất vả nhưng mẹ nó mắng. Đời mẹ không được đi học vất vả nhiều rồi, dù có phải vay mượn chạy ngược chạy xuôi cũng phải lo được cho các con ít nhất là hết cấp 3.

Những ngày tháng chật vật nuôi con, mẹ lúc nào cũng bảo nó là kiếp này khổ, khổ vì là con mẹ, khổ vì người ta có tiền lo cho con ăn học đàng hoàng còn mẹ chẳng có gì, để các con mình thiệt thòi, lăn lộn xã hội từ sớm.

Nhưng mẹ chẳng biết rằng điều may mắn nhất trên đời này đối với nó là được làm con của mẹ.

Nếm đủ cái nghèo,mọi cái khổ rồi nên ra xã hội nó chẳng sợ nghèo sợ khổ nữa, vứt đâu nó cũng sống được như một cây sương rồng gai góc.

Mẹ nó dạy đói cho sạch rách cho thơm. Dù có như thế nào vẫn phải sống cho tử tế.

__________

"Mẹ ơi, con mua cho mẹ cái áo này."

"Có đắt không con?"

"Không đắt bằng sự hi sinh của mẹ."

Theo Chuyện làng quê