Tình người lúc xuân sang

Tết đến, thời tiết và cảnh quan Hà Nội đẹp lên nhiều. Mưa lay bay, trời se lạnh, các nẻo đường ngày thường ồn ào xe cộ hất tung bụi mù mùa khô và làm bắn nước mùa mưa đọng trên mặt đường giờ sạch và thoáng. Sắp đến giao thừa, tôi thắp nén hương trước bàn thờ tiên tổ rồi ra đường thủng thẳng cuốc bộ. Để ngửa mặt đón hơi lạnh tê tê, để ngó nghiêng nhà các hàng xóm sáng rực ánh đèn, và trở về ngay sau khi đợt pháo hoa đầu tiên rọi sáng bầu trời bước vào xông đất nhà mình, cùng cháu con chúc tết...

Tết đến, thời tiết và cảnh quan Hà Nội đẹp lên nhiều. Mưa lay bay, trời se lạnh, các nẻo đường ngày thường ồn ào xe cộ hất tung bụi mù mùa khô và làm bắn nước mùa mưa đọng trên mặt đường giờ sạch và thoáng. Sắp đến giao thừa, tôi thắp nén hương trước bàn thờ tiên tổ rồi ra đường thủng thẳng cuốc bộ. Để ngửa mặt đón hơi lạnh tê tê, để ngó nghiêng nhà các hàng xóm sáng rực ánh đèn, và trở về ngay sau khi đợt pháo hoa đầu tiên rọi sáng bầu trời bước vào xông đất nhà mình, cùng cháu con chúc tết lẫn nhau. 

Đến đầu ngã ba rẽ vào ngõ tôi chợt nhìn thấy hai công nhân bảo vệ môi trường, một nam một nữ, đang lúi húi hót đống rác đồ sộ gấp mấy ngày thường lên xe rác. Hôm nay ngày tất niên, chiếc xe hót rác này đã bao lần lui tới, bao lần dừng lại bên ngã ba chen chúc cư dân nhưng nhiều nhà mải bận bịu cứ chờ đến lúc leng keng tiếng chuông lần cuối trong ngày mới chịu tống tất cả rác rưởi năm cũ ra khỏi nhà mình.

Vẫn cái xe rác đẩy tay nhếch nhác mọi hôm. Vẫn hai công nhân ấy, người đàn ông chân ngập trong ủng cao su đứng trên xe giẫm giẫm cố nén đống rác ngất nghểu xuống, may ra còn có chỗ chất thêm một ít nữa, trong khi người phụ nữ lụi cụi vun rác từ các ngóc ngách xúc đổ nốt lên thùng xe. Giao thừa bất chợt, hai người đang làm việc vất vả hơn cả mọi ngày, nghe tiếng pháo nổ mừng xuân từ xa vọng lại hai anh chị cũng ngửa mặt nhìn lên chốc lát, có lẽ chưa đến mươi giây, rồi lại hối hả làm sạch môi trường để còn về nhà kịp đón xuân sang. 

Tôi tiến tới gần chiếc xe ngỏ lời chúc mừng năm mới hai bạn. Anh công nhân đứng trên đống rác lúng túng gỡ vội đôi găng nhem nhuốc giấu ra phía sau, tay phải vươn xuống đón bàn tay tôi: “Chúc bác năm mới an khang, hạnh phúc!”. Bàn tay thô ráp của anh siết chặt khá lâu như không muốn rời tay ông già không quen.

Hai công nhân chịu trách nhiệm giữ sạch khúc đường này. Ngày nào người dân sống ở đây cũng có đôi ba lần gặp họ song ai lo việc nấy, mấy ai buồn chào hỏi ai. Nhiều lần trong tiếng chuông leng keng và tiếng lưỡi xẻng rồn rột xúc rác trên mặt đường gồ ghề còn có tiếng chị công nhân ca cẩm: “Xe đến không chịu mang rác ra cho, chờ xe đi khỏi mới tung hết mọi thứ thế này!”.

Lời trách và cũng là lời than. Than phận mình, trách người vô cảm. Những chiếc xe gắn máy sang trọng vẫn ào ào vút qua trước mắt họ, có khi cô gái trên yên một tay ôm chặt eo chàng trai ngồi trước, một tay đưa lên làm bộ bịt mũi. Chị công nhân dù có cất tiếng than, rốt cuộc mình chị nghe tiếng than của chị. Trong cuộc sống thường ngày dường như chúng ta hơi vô cảm với nhau.

Nghe có tiếng bước chân, tôi quay lại thấy một đôi vợ chồng áo quần lịch sự từ nhà nào đó xuất hành năm mới. Gặp chiếc xe đầy rác và hai công nhân miệt mài lao động giữa giao thừa, hai ông bà tiến đến, ông tươi cười chúc mừng năm mới anh và chị, bà mặt tươi như hoa, miệng nở nụ cười, tay mở túi xách rút ra hai cái phong bao con con màu đỏ thắm trân trọng mừng tuổi hai bạn.

Vẫn còn đó tình người lúc xuân sang.