Thực hiện giãn cách xã hội để phòng, chống dịch covid 19, ngồi nhà xem phim: “BẢN NĂNG THÉP” đang phát trên kênh truyền hình Nhân Dân, buổi 8h. Trong phim có cảnh bà mẹ cậu đội trưởng một công ty bảo vệ đi xem bói, mời thầy về cúng cắt tiền duyên cho cậu con trai.
Nghe họ nói về thầy bói, tôi lại nhớ đến chuyện vợ tôi đi xem bói, câu chuyện cũng đã lâu lắm rồi. Dạo đó, vào ngày đầu năm 1976, lúc này tôi đang còn ở bộ đội, đơn vị đang làm nhiệm vụ tận Lộc Ninh (miền Đông Nam Bộ). Tuy miền Nam đã giải phóng được gần một năm, tôi vẫn chưa được nghỉ phép về thăm gia đình. Điều tệ hơn, tôi đã gửi rất nhiều thư về cho vợ mà chẳng nhận được thư hồi âm, phần vợ tôi ở Hà Nội cũng vậy. Những đồng đội cùng nhập ngũ mà hy sinh thì đã có giấy báo tử, những người bị mất tích (vì lý do nào đó) gia đình cũng đã có thông tin, những người bị thương nặng đang ở trung tâm nuôi dưỡng nào cũng đều có thông báo. Vợ tôi đã thấy rất nhiều các anh bộ đội được về nghỉ phép (có con búp bê nhựa buộc trên ba lô) đi trên phố, ở sân ga hoặc các bến xe khách… Ngày đêm, vợ tôi trông ngóng tin chồng mà có thấy chồng đâu!? Thư từ hay một tin nhắn cũng không có. Mọi người ở cơ quan, cảm thông với tâm trạng của vợ tôi nên rất ngại hỏi thăm. Sau đợt nghỉ tết Nguyên đán, một chị thân quen cùng cơ quan bảo với vợ tôi: “ Ở bên Gia Lâm có một thầy bói xem giỏi lắm, đúng lắm, hôm nào chị đưa cô sang bên ấy, hỏi xem thầy nói về chú ấy thế nào, chứ cứ mù mù, tịt tịt thế này thì chịu sao nổi!?
Một hôm, vợ tôi sửa lễ theo chỉ dẫn của chị ấy rồi cùng đến nhà “Thầy Bói”. Sau khi đặt lễ và trả lời những câu thầy hỏi, chờ thầy làm lễ xong chị ấy hỏi ngay:
- Thưa Thầy, Thầy cho biết chồng cô ấy bây giờ thế nào, còn sống hay đã chết ?
- Chết là chết thế nào, anh ấy còn sống, phúc đức nhà anh ấy lớn lắm không dễ chết được đâu. Anh ấy đã nhiều lần thoát khỏi cửa tử đấy. Trong một trận chiến, mảnh pháo đã cắt đứt 2/3 cánh tay phải, còn lại không hề hấn gì. Ngoài ra anh ấy có bị sức ép bom trong một trận chiến khác, có ảnh hưởng đến khả năng sinh con, nói thẳng ra là anh ấy không thể sinh con được nữa!?
Nghe thầy bói nói vậy vợ tôi chỉ lặng im, chị cùng cơ quan thì cứ an ủi:
- Cùng đi chiến trường, nhiều người đã hy sinh không thể trở về, có người trở về với những thương tật rất nặng, nhà nước phải nuôi dưỡng suốt đời, còn chú ấy chỉ bị mất 2/3 cánh tay thôi, chú ấy sẽ được về với vợ con em ạ. Chuyện sinh con thì vợ chồng em đã có hai con rồi, bây giờ người ta có cho sinh con thứ ba nữa đâu, không cần bận tâm chuyện đó. Riêng chuyện yếu cái chức năng đàn ông ấy, cứ chờ đến lúc chú ấy về đã, biết đâu đấy, khi nằm bên vợ, rồi tý máy, tý mẻ, nó lại phục hồi thì sao?
Vợ tôi vẫn cứ lặng im, cần mẫn đi làm, chăm con. Tuy nhiên trong đầu Nàng đã sắp đặt kế hoạch, phải vào tận miền Nam để tìm chồng. Vợ tôi nhờ Mẹ đến trông nhà và cơm nước cho các cháu, xin cơ quan cho nghỉ phép rồi mua vé máy bay đi Sài Gòn. Vào đến TP Hồ Chí Minh, vợ tôi nghỉ tại nhà người quen ở phố Yên Đỗ - Quận 3 (nay gọi là phố Lý Chính Thắng), rồi bằng cách nào đó, Nàng đã biết được số hòm thư của đơn vị tôi. Một buổi chiều tôi nhận được bức điện khẩn, ghi là: “Vợ đã vào đến Sài Gòn, ở tại… Anh xin phép về ngay”. Tôi được đơn vị cho nghỉ phép 2 ngày. Khi về đến địa điểm trên, vừa bước chân vào cổng, tôi đã nhìn thấy vợ đang đứng ở sân nhà. Đi từ Lộc Ninh về, bụi đường đất đỏ còn bám đầy người, ba lô vẫn mang trên lung, hồi hộp, mừng vui khi nhìn thấy vợ sau bao năm xa cách. Tôi dừng bước, dang rộng cánh tay, như có một sức hút kỳ lạ, Nàng chạy ào tới, tôi ôm em vào lòng, ôm chặt lắm như chưa từng được ôm thế bao giờ. Tôi nghe rất rõ tiếng đập gấp gáp của hai con tim đang ở gần nhau, rất gần nhau. Những giọt nước mắt của vợ đã rơi xuống, ướt vai áo tôi… rồi bỗng dưng như chợt nhớ ra điều gì, em gạt tay tôi ra, em sờ, em nắn hết tay phải đến tay trái, rồi nâng cách tay phải của tôi lên, em hỏi :
- Đây là tay thật hay tay giả hả anh!?
- Sao em lại hỏi thế, tay của anh đây mà.
Tôi kéo tay áo lên cao, để lộ ra bắp tay săn chắc đã nhuốm màu sương gió, rồi bảo:
- Cánh tay này ngày xưa em hay bấm trêu anh, bây giờ em lại bấm thử xem.
- Em không bấm nữa đâu, để em nắn, em xoa xem có đúng là thịt, là da tay của chồng em không?
Rồi vợ tôi cho biết, ông thầy bói bảo tôi bị mảnh đạn pháo cắt đứt 2/3 cánh tay phải cơ mà.
- Tệ thật, làm gì có chuyện đó.
Tôi co duỗi cánh tay, nắm mở bàn tay cho em thấy. Hai hàng nước mắt vẫn lăn trên má, nhưng em đã vui lên vì thấy chồng mình vẫn còn lành lặn và khỏe mạnh. Đêm hôm đó, đêm đầu tiên được nằm bên vợ sau bao năm xa cách. Vợ tôi cho biết: sau khi tôi cùng đơn vị hành quân vào chiến trường, được hơn nửa năm thì vợ tôi xin chuyển về cơ quan khác ở Hà Nội, để ổn định việc học cho các con. Có lẽ vì thế, các thư tôi gửi về theo địa chỉ cũ ở nơi sơ tán, vợ tôi đã không nhận được, nên sau ngày 30.4.1975 chúng tôi đã mất liên lạc. Nằm bên nhau, vợ tôi nói chuyện ở Hà Nội đã đi xem bói, ông thầy bói nói anh còn bị sức ép bom nữa, không còn khả năng sinh thêm con, cũng không thể làm… Tôi bảo: hồi còn chiến tranh, ở hậu phương hay truyền miệng câu :
“ Ba năm du kích nằm kề
Không bằng bộ đội nó về một đêm”
Hôm nay anh sẽ thể hiện sức chiến đấu một đêm của bộ đội cho em thấy nhé. Thế rồi, đúng chín tháng mười ngày sau cái đêm vợ chồng tôi nằm bên nhau ấy, vợ đã sinh cho tôi một cô con gái bụ bẫm, xinh xắn. Sau khi vợ sinh con được ba tháng thì đơn vị cho tôi về nghỉ phép. Hôm đến thăm cơ quan vợ, gặp chị đã đưa vợ tôi đi xem bói, tôi chào và bắt tay chị ấy rất mạnh, chị kêu ối, ối rồi bảo: “Tay còn khỏe thế này mà thầy bói lại nói chú bị cụt mất 2/3 cánh tay cơ đấy!? Thầy bói còn bảo chú bị sức ép bom, hỏng hết cả “bộ máy”, không còn khả năng sinh con được nữa, thế mà có mỗi một đêm vợ chồng gặp nhau, cô ấy về đã sinh được con gái giống bố như đúc”. Anh chị em cùng phòng làm việc với vợ tôi, đang vui vẻ tiếp đón người chiến binh vừa từ mặt trận trở về thì chị thư ký công đoàn (bây giờ gọi là chủ tịch công đoàn) vào, chị ấy bảo:
- Anh chị đã vi phạm quy định về: “mỗi người chỉ sinh hai con” đấy nhé. Tuy nhiên, xét anh đã ở chiến trường lâu ngày mới được gặp vợ nên cơ quan thông cảm, không cắt tiêu chuẩn lao động tiên tiến của chị ấy. Chị công đoàn còn nói trêu: chúng tôi cũng phục cái “sức chiến đấu một đêm” của bộ đội các anh lắm?
Tôi hỏi trêu lại:
- Thế chị công đoàn có muốn thử “cái sức chiến đấu…” của bộ đội không?
- Nỡm ạ, lại còn trêu người ta nữa!?
………………………………………
Phòng chống dịch covid, ngồi nhà nhớ lại chuyên ngày xưa, cũng thấy vui vui.
Theo Chuyện quê