Chiều cuối năm

Nắng chiều dần tắt, tiếng thời gian dường như đang nghiêng về một phía. Nỗi nhớ nhân đôi lên. Chiều đã bắt đầu lạnh, ngân ngấn gió về khiến tia nắng gẫy đôi. Những ngày cuối năm càng trôi nhanh hơn, lòng người hoang hoải…chùng hẳn lại...

minh-hoa-1639209061.jpgẢnh minh họa do tác giả cung cấp.

 

Bỗng nhiên ta tự hỏi, có ai về thăm lại quê xưa, gửi cho ta một cành đào thắm, hay một nhành hoa dại, dù chỉ là trong tâm tưởng, nhưng đã thấy ấm lòng. Có lúc, ở trong giấc mơ, ta thấy mình sớm được trở về...

 Nhưng những ngày cuối năm gió đông tàn lay lắt, lại càng thương sao dáng mẹ gầy, cặm cụi, vất vả, sớm khuya. Thương sao dòng nước mắt mẹ nhớ con…

Những giọt nước mắt… từng giọt cuối cùng… sắp cạn! Con nước trôi qua còn nhớ tới chân cầu... Có lúc ta thấy mình như chú én lạc trên bờ biển rộng, hoài vọng ngóng trông, chất chứa… Sự mưu sinh của một con người luôn nằm trong một khúc quanh nào đó của cuộc đời là vậy...

Chiều cuối năm lại miên man nỗi nhớ… Có ai về thăm quê hương, nhặt dùm ta tuổi ấu thơ vàng. Những ngày tuổi thơ lang thang với đám bạn, nghe gió sông Hồng thổi từ phương Bắc, rét buốt đôi tay, run rẩy bờ môi... Nhưng lòng rạo rực, thoảng thấy mùa xuân đang khẽ về bồng bềnh đậu trên vầng xanh mái tóc...

Những con đường, góc phố Hà Nội ngập tràn hoa đang đua nhau khoe sắc vương hương. Vội vàng, rối rít như thể sợ mùa Xuân sẽ vụt đi. Ta cứ ngây thơ, cứ nồng nàn, lòng như mở hội...

 Nhớ Phố Cổ rộn ràng, nhớ tấp nập hồ Gươm, nhớ cơn mưa bay trong chiều cuối năm, người người hối hả, ngược ngược xuôi xuôi như muốn mang Hà Nội, mang mùa Xuân, mang cả Tết về nhà...

 Buồn vui mông lung, giấc mơ cũ bỏ trôi giữa dòng… ngoảnh lại nhìn về đầu năm. Một năm thôi đã làm thay đổi cả thế giới, đảo lộn cuộc sống của biết bao người, bao số phận...

 Buồn vui năm 2020. Bão lũ, thiên tai, dịch bệnh reo rắc khắp nơi. Miền Trung vẫn đang oằn lưng mình chịu thêm nhiều trận mưa bão, lũ lụt...

 Trong đau thương, khó khăn, trong mất mát là thế. Họ vẫn lạc quan có nắng ấm ở trên đầu, vững chắc lại đôi chân. Họ nở hoa lòng mình cả trong bão dông, trên sỏi đá. Thương sao dải đất miền Trung! Dải đất ấy góp phần làm nên dáng hình Đất Việt đầy yêu thương...

Và cũng chính năm nay làm thay đổi cả cách nhìn về hạnh phúc. Hạnh phúc là khi bạn khỏe mạnh, hạnh phúc là khi bạn có người thân bên cạnh mình. Bởi trên thế giới mỗi ngày dịch bệnh đã cướp đi biết bao sinh mạng con người. Gần 50 triệu người mắc bệnh Covid-19, hơn một triệu ba người đã chết vì bệnh dịch này...

Dịch bệnh, thiên tai, bão lũ năm 2020 đã làm thay đổi cả thế giới, thay đổi quan niệm hạnh phúc, quan niệm cuộc sống của con người. Phải chăng hạnh phúc bây giờ là khi bạn khoẻ mạnh, là khi bạn còn hay có người thân của bạn bên cạnh mình...

Những con người đang ngày đêm phải trải qua trong vùng dịch bệnh, trong bão lũ, hay nơi khắc nghiệt nhất của thiên tai đều mong muốn mình rằng, chỉ cần khỏe mạnh, là sẽ có tất cả. Chỉ có niềm tin mới khiến ta không thể gục ngã… không bao giờ ngừng yêu… cuộc sống này..!

Ta muốn ngả lòng mình vào mùa xuân quê hương…Thèm lắm mùi nhang trầm mẹ thắp. Muốn được hít hà mùi hương hoa ngày Tết, mùi bánh mứt kẹo, mùi bánh chưng xanh, nắm mùi già mẹ nấu nước để tắm chiều ba mươi...

 Vâng! Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để ta cảm nhận được đã về đến nhà, đã về đến bên mẹ... được thấy bình yên khi nghe từng giọt Xuân rất mỏng đang cựa mình rớt chậm rãi nhẹ nhàng êm ái bên nhịp thời gian xanh thẳm…

Mùa xuân ở nơi xa xôi nhớ về Hà Nội.

Theo Chuyện Làng Quê