Rung cảm của con tim thể hiện trong im lặng, chỉ liếc nhìn vụng trộm trong đắm say. Ngày ấy thích nhau lắm mà không dám đi bên nhau, chứ đừng nói nắm tay, hôn hoặc hơn thế nữa như lớp trẻ bây giờ; học tập là hàng đầu, là yêu cầu số 1 nên chỉ cần biểu hiện tình yêu nam nữ ra ngoài tí xíu để người khác biết là xấu hổ chết đi rồi.
Mới sang tuổi 18 tôi có giấy gọi nhập ngũ, sáng 18 tháng 12 năm 1972, nhà trường long trọng tổ chức lễ tiễn đưa chúng tôi lên đường tòng quân. Tại buổi lễ chia tay ấy tôi thấy Hương cô bạn cùng lớp kin đáo đứng riêng một chỗ nhìn tôi không chớp với đôi mắt đỏ hoe, một vài giọt lệ lăn trên má. Linh cảm mách bảo rằng nàng đã thầm yêu tôi. Về đến đơn vị trong số quà lưu niệm bạn bè gởi tặng thì quà của Hương là ấn tượng hơn cả; đó là cuốn sổ tay bìa cứng với dòng chữ Anh, em yêu anh ! nắn nót ở trang đầu; giữa cuốn sổ tay một chiếc khăn mùi xoa thêu hình một trái tim màu đỏ, đôi bồ câu trắng; chữ cái tên nàng và tôi lồng vào nhau. Món quà của Hương làm tôi ngất ngây hạnh phúc, nó luôn ở bên tôi tạo sức mạnh cho tôi trong suốt cuộc hành trình.
Cho tới một ngày….
oOo
Các bạn đã xem nhật ký của các liệt sĩ Nguyễn văn Thạc, Đặng Thùy Trâm… đó là những nhật ký hay, tràn đầy tình yêu lạc quan và lý tưỏng sống đẹp. Với tình yêu Hương dành cho tôi, trên cuốn sổ tay Hương tặng, tôi đã ghi nhật ký. Là học sinh giỏi văn, trong trạng thái lâng lâng vì có người để thầm yêu trộm nhớ nên nhật ký của tôi tràn đầy nỗi nhớ với khát vọng tình yêu tuổi trẻ. Tiếc rằng trong một trận chiến vô cùng ác liệt, dài ngày ở mặt trận Thượng Đức – Quảng Nam năm 1974 tôi dự đoán nhiều khả năng tôi và các đồng đội khó có thể rở về, sợ nhật ký lọt vào tay địch, chúng sử dụng chiến tranh tâm lý ảnh hưởng đến gia đình, tôi đã tiêu huỷ tất cả những kỷ vật mang theo, trong đó có cuốn sổ tay Hương tặng! Thời gian ở chiến trường tôi với Hương chưa một lần liên lạc thư từ cho nhau, điều đó cũng dễ hiểu vì 2 đứa cùng lớp nhưng ở 2 xã khác nhau; từ ngày nhập ngũ tôi không đủ can đảm viết thư cho Hương nên hai người bặt tin nhau. Mãi sau giải phóng, vào đầu năm 1978, trong một cuộc giao lưu kết nghĩa giữa đơn vị tôi với chị em phụ nữ Sở Giáo dục tại nhà văn hóa Thanh niên TP Đà Lạt tôi gặp cô giáo Thanh.
Thanh có nước da ngăm đen đặc trưng của người dân vùng bãi Sông Hồng, em vừa tốt nghiệp Đại học Sư phạm Hà nội có quyết định vào Lâm Đồng công tác. Thanh quê Khoái Châu, đồng hương Hưng Yên, em còn kể cho tôi nghe cùng khoá học có 3 người bạn quê Văn Giang: nào là Phương, Ngàn khoa Toán, Linh khoa Lý. Tôi nghe mà lòng thấy bồi hồi vì đó là các bạn cùng học với mình trong những ngày tháng trước khi nhập ngũ. Dù Hương dành tình cảm cho tôi, nhưng đối với tôi ngay từ năm lớp 8 Phương mới là người trong mộng, Phương thông minh học giỏi, nàng có làn da như tuyết, có đôi mắt long lanh hạt nhãn, hàm răng trắng đều nụ cười duyên dáng. Từ thông tin của Thanh liên tục 3 tháng liền mỗi tháng tôi gửi cho Phương 2 lá thư; từ trái tim mình tôi mong muốn được kết nối liên lạc. Thư đi mà chẳng được hồi âm ! (Hơn chục năm sau khi đã định cư tại tp HCM gặp thằng bạn thân nói mới biết: P không trả lời là đúng vì khi đó P mới lấy chồng).
Năm 2003, họp lớp chúng tôi kỷ niệm 30 năm tốt nghiệp cấp 3 Văn Giang, khi đó bạn bè cùng trang lứa đều đã có cuộc sống riêng, ngoài đó họp lớp được 4; 5 lần. Mấy đứa trong Nam rủ nhau Bắc tiến háo hức mong gặp lại bạn bè đồng môn sau 30 năm xa cách, đặc biệt là những người đã để lại cho tôi nhiều nỗi nhớ. Buổi họp mặt đó thật đông vui, thật xúc động, bao nhiêu kỷ niệm cũ ùa về. Phương đây rồi mà không thấy Hương đâu !. Từ miền Nam ra, với món quà là những trái vú sữa chín mọng, bằng cả tấm lòng chúng tôi đến thăm nhà một số người bạn, trong đó có Hương. Gặp tại nhà nàng, tôi nhận ra ngay; thoáng bối rối nàng không ngờ có tôi ở đây, có tôi đến thăm nàng. Nhưng thật bất ngờ: Quang chồng nàng lại là người đồng đội cùng đơn vị với tôi trong những ngày gian khổ ở núi rừng Khu V trong những năm đánh Mỹ, chúng tôi cùng đào củ rừng, cùng săn con thú, chia nhau đến mảnh lương khô cuối cùng. Thế là suốt buổi gặp ấy tôi với Quang trò chuyện với nhau cho đến lúc chia tay. Trong tâm tôi rất mừng vì các bạn đều có cuộc sống gia đình đầy đủ và hạnh phúc.
Kể lại chuyện này thay cho lời cảm ơn dù sao hình ảnh của họ, tình cảm của họ đã tiếp sức cho tôi trong những ngày gian khổ khó khăn luôn phải đối mặt trước cái chết từng giờ, đã cho tôi một kỷ niệm đẹp của một thời trai trẻ.
Theo Chuyện Làng quê