Chuyện nhặt: Đôi bạn già

Một buổi chiều ở Vũng Tàu, tôi đi lang thang nhặt ảnh dọc đường thì gặp đôi bạn già ngồi tâm sự. Họ nói chuyện át cả tiếng sóng vỗ. Có lẽ bạn gái của ông bị nghễnh ngãng nên ông nói khá to. Bạn gái hỏi:

chu-l-q-3c-1632300495.jpgẢnh minh họa do tác giả tuyển chọn. 

 

- Anh và em quen nhau đã mấy năm rồi nhỉ?

- 5 năm rồi

- Nhanh nhỉ... 5 năm... có quá nhiều câu chuyện được anh kể cho em nghe. Kể từ ngày đó đến nay, căn bệnh trầm cảm của em đã biến mất. Thay vào đó là niềm vui sống. Thế mới biết ở đời cần lắm một người bạn tri kỉ. Cảm ơn anh nhiều lắm. Hôm nay em lại muốn được nghe anh kể chuyện.

- Chuyện gì bây giờ. Nhìn thấy biển tung bọt trắng xóa, hào phóng thế này tự dưng anh thấy yêu đời và khỏe ra. Chỉ mong anh và em vẫn túc tắc đạp xe mỗi chiều... cố gắng tránh xa bệnh viện.

- Trời... sao anh lại nhắc đến bệnh viện

- Là vì anh muốn kể cho em một câu chuyện ở bệnh viện.

- Hề hề... anh vào đề hay thiệt đó nghe...

- Anh nói để em hay anh, nếu có phải vào viện thì bình tĩnh và biết chấp nhận. Cuộc đời là vô thường. Đừng sợ. Dù có nằm trên giường bệnh thì vẫn cần chia sẻ niềm vui và sự an ủi.

Thế rồi ông kể rành rọt cho bà nghe, chuyện rằng:

Có hai ông bà bị bệnh nặng (họ được chuyển đến từ Trung tâm nuôi dưỡng người già và trẻ tàn tật) cùng nằm điều trị chung một phòng bệnh. Ông đến trước bà khoảng 1 tuần. Bệnh của ông là tràn dịch màng phổi, còn bà bị liệt nửa người. Vào mỗi buổi trưa, ông phải ngồi dậy khoảng một tiếng đồng hồ để phổi được khô ráo.

Giường của ông đặt gần ô cửa sổ duy nhất trong phòng. Còn bà thì suốt ngày phải nằm liệt trên giường. Họ thường trò chuyện với nhau hàng giờ về gia đình, bạn bè, cuộc sống… và cùng nhau ôn lại những kỉ niệm thời trẻ. Chẳng còn ai thân thích ở bên, nên đôi bạn già trở nên đồng cảm quý mến nhau hơn. Cứ mỗi buổi trưa, ông ngồi dậy là lại kể cho bà nghe về những gì mình nhìn thấy bên ngoài cửa sổ.

Qua lời kể của ông, bà ở giường bên kia như được sống lại trong thế giới muôn màu muôn vẻ bên ngoài khung cửa. Nơi đó có một hồ nước trong xanh, thơ mộng. Cạnh đó, những đứa trẻ đang thả lên mặt hồ phẳng lặng những chiếc thuyền bằng giấy. Những đôi tình nhân tay trong tay đang dạo chơi quanh luống hoa nhiều sắc thắm. Tất cả đẹp tựa như một bức tranh. Trong khi ông say sưa kể thì ở giường bên kia, bà đang lim dim đôi mắt, mường tượng trước mắt mình một khung cảnh đẹp như mơ.

Vào một buổi chiều ấm áp, ông lại kể cho bà nghe về một lễ hội đang diễn ra bên ngoài. Mặc dù nghe được những âm thanh đang náo động ngoài kia, nhưng bà vẫn có thể hình dung ra quang cảnh hân hoan tưng bừng ấy.

Ngày tháng lặng lẽ trôi qua.

Một buổi sáng, như thường lệ, cô y tá trực đem nước đến cho họ, thì phát hiện người bệnh nhân nằm bất động trên chiếc giường cạnh cửa sổ. Ông ấy đã trút hơi thở cuối cùng trong giấc ngủ yên lành đêm qua.

Sau cái chết của bạn cùng cảnh ngộ, người đàn bà bị liệt yêu cầu được chuyển sang chiếc giường cạnh cửa sổ. Trên chiếc giường mới, nén đau đớn, bà tìm mọi cách chống tay từ từ ngồi dậy và bắt đầu phóng tầm nhìn ra thế giới bên ngoài. Nhưng trước mắt bà chỉ là một bức tường trắng xóa.

Mãi sau này bà mới biết được sự thật: Người bạn quá cố của bà là một người mù, thậm chí ông còn không thể trông thấy được bức tường vô cảm kia. Nhưng điều ông muốn là đem lại cho bà niềm vui và sự an ủi.

Nghĩ đến ông, nước mắt bà lại trào ra...

*

Kể xong, ông bảo, câu chuyện này anh đã đọc từ lâu lắm rồi. Còn bà thì chủ động ôm lấy ông.

Họ vẫn ôm nhau rất lâu. Biển Vũng Tàu vẫn hồn nhiên tung bọt trắng xóa. Và cái lão từ Hà Nội vào vẫn lang thang nhặt ảnh dọc đường.

Theo Chuyện làng quê