Có nhà mà ngại về

Chẳng biết vì sao lúc đó anh không nổi khùng và làm to chuyện, anh chỉ vào mở tủ lấy tập tài liệu rồi ra đi ngay, ném cái nhìn khinh bỉ vào vợ và gã tình nhân đang ngơ ngác.

hinh-anh-nguoi-dan-ong-buon-1632820279.jpg 

       Anh là kỹ sư xây dựng, suốt ngày vật lộn với những bản thiết kế công trình đủ mọi kích vở lớn nhỏ, chịu trách nhiệm về khả năng đứng vững của công trình không những hiện tại mà còn chịu trách nhiệm tương lai của công trình, không nói thì ai cũng biết công việc của anh đầy áp lực.

             Vợ anh là giáo viên dạy học sinh cấp ba trường huyện, trường trọng điểm của huyện của tỉnh nên việc nâng cao chất lượng là thường xuyên liên tục, chị đã đạt chiến sỹ thi đua cấp tỉnh nhiều năm liền và đang làm thủ tục để bộ khen thưởng, thành tích bồi dưỡng học sinh giỏi của chị thật đáng nể.

           Cả cái thành phố này ai cũng biết hai đứa con một trai một gái của anh chị học giỏi và ngoan nhất vùng, đứa trai đầu hình như học ngành công nghệ thông tin, ra trường bằng giỏi được Công ty hàng đầu về công nghệ máy tính ở thành phố lớn nhận đặc cách vào làm việc, lương tháng những đâu gần một  trăm triệu .

         Đứa gái đang học ngành y, đã tốt nghiệp đại học nhưng nghe đâu học lên cao học cũng gấp ghé ra trường, có người yêu là một doanh nhân thành đạt ở thành phố bé nhỏ này.

        Cuộc sống bề ngoài nhìn vào chẳng có gì để chê, ai cũng bảo hiếm có gia đình nào toàn mỹ đến như vậy.

        Tôi là đồng nghiệp của anh, anh vừa là xếp vừa là bạn nhậu vừa là tri kỷ, có bất kỳ chuyện gì trong gia đình dù nhỏ dù to anh đều tâm sự, ngay cả những chuyện tấm mén tưởng chừng riêng thư nhất anh cũng kể cho tôi nghe.

        Tôi thì không tài giỏi như anh nhưng được một ưu điểm vui tính hoà đồng, biết lắng nghe người khác kể chuyện và biết động viên an ủi vỗ về chia sẽ những nỗi buồn nên nhiều đồng nghiệp quý và sẵn lòng tâm sự.

       Có lần sau khi uống say anh nói với tôi rằng anh thật sự đau khổ, tôi bất ngờ vì câu nói đó, tôi cũng ngà ngà say nên lúc đó không còn giữ khoảng cách giữa cấp trên cấp dưới và nói chuyện thật cởi mở.

-Tôi thấy anh chị rất hạnh phúc mà

- Ừ thì bề ngoài là vậy

- Thế bên trong thì sao (tôi hỏi)

- Bên trong thì...

          Anh nói chậm lại, bên trong là cả một địa ngục trần gian. Tôi bắt đầu tò mò gặng hỏi, nghĩa là sao, anh có thể kể rõ hơn hay không?

           Một buổi tối như bao buổi tối khác, hôm đó có việc ở cơ quan, anh gọi điện về cho vợ báo là hôm nay không về nhà, bản thiết kế đang nằm đợi anh trên bàn, lại sắp đến mùa mưa nên cần phải hoàn thành theo kế hoạch để bên khách hàng thi công đúng thời hạn,

        Chị trả lời điện thoại có vẻ rất vui mừng:

- Ừ, anh bận thì cứ ở lại làm nốt đi, em cũng bận hoàn thành giáo án bồi dưỡng học sinh giỏi để học sinh chuẩn bị thi học sinh giỏi cấp quốc gia.

         Anh ở lại cơ quan, nửa đêm bỗng chợt nhớ tập tài liệu liên quan đến bản thiết kế nằm trong tủ cá nhân, đợt trước anh đã mang nó về để tranh thủ làm, hôm đó làm dở và bỏ lại trong tủ.

Dù khuya anh vẫn đánh xe về lấy, chìa khoá nhà anh có trong tay nên chẳng khó khăn gì mở cửa vào nhà, lại là đêm khuya nên không muốn làm vợ tỉnh giấc, anh nhẹ nhàng đi vào nhà, bước nhẹ nhàng lên cầu thang không một tiếng động, lúc đến gần cửa phòng ngủ của vợ chồng thì nghe tiếng của đàn ông. Tiếng cười khánh khách của vợ, hình như họ đang ân ái, bước thêm bước nữa và cảnh tượng trước mắt anh không thể nào tin nổi, dưới ánh đèn mờ hai thân hình loã thể.

           Chẳng biết vì sao lúc đó anh không nổi khùng và làm to chuyện, anh chỉ vào mở tủ lấy tập tài liệu rồi ra đi ngay, ném cái nhìn khinh bỉ vào vợ và gã tình nhân đang ngơ ngác.

Có thể đó là sự nhu nhược vô độ của anh, cũng có thể đó là sự cao thượng của một người học thức hơn người như anh mà anh bỏ qua một cách dễ dàng cho những điều trông thấy. Sự việc ấy không quá bất ngờ đối với anh, vì trước đó đã vô tình đọc được những tin nhắn của người ta nhắn cho vợ, anh đã nhắc nhở vợ một cách mềm mỏng khéo léo nhưng cô ấy không nghe.

        Anh nghĩ khi sự tôn trọng lẫn nhau không còn nữa thì nếu có sự ra lệnh cũng chỉ là thừa thải, tình cảm là tự nguyện, vợ đã không thương, không chung tình thì anh có nói gì cũng vô ích, anh đi tìm nguyên nhân vì sao lại có những điều tồi tệ xảy ra, chắc có lẽ vì bận rộn công việc mà anh không giành thời gian quan tâm chăm sóc vợ, người phụ nữ nào cũng cần có những lời đường mật ái ân. Anh cao thượng đến nỗi chỉ nhận lỗi về mình.

       Tôi bàng hoàng không tin vào tai mình nữa. Bây giờ tôi mới hiểu vì sao anh thường nghỉ đêm tại cơ quan, có vài người hiểu lầm nghĩ anh ở lại để dễ bề đi ra ngoài, nhưng thực tình không phải vậy. Có nhà mà anh ngại về, vì nơi ấy chẳng mang lại cho anh sự yên bình trong lòng mình, về ngôi nhà mà cứ văng vẳng tiếng cười khánh khách của vợ với gã nhân tình ấy thì sao anh chịu nỗi.

         Anh nói với tôi hôn nhân của anh là địa ngục, nhưng anh không ly hôn bởi vì anh muốn giữ vẽ uy nghiêm tôn kính của một gia đình, giữ mái ấm toàn vẹn cho con của anh. Chúng nó cần cả cha lẫn mẹ, chúng nó cần mọi người tôn quý, không có điều tiếng xầm xì.

      Anh đã lao đầu vào thiết kế những công trình bằng niềm đam mê và yêu thích nhất, công việc đã làm cho anh quên đi tất cả muộn phiền.

       Vậy đấy nhà cao cửa rộng, hạnh phúc vẫn chưa hẳn đủ đầy, tình yêu thương con người sẽ ăm ắp tiếng cười, nơi đó sẽ nở rộ những bông hoa hạnh phúc , mỗi chúng ta phải biết sắp xếp hài hoà giữa công việc và những vấn đề về tình cảm với tất cả những người xung quanh, đừng để đến lúc muộn màng như anh bạn của tôi, có nhà mà ngại về.