"Ly hôn, có đáng sợ?"

Theo mình không còn hạnh phúc trong hôn nhân là khi ở bên cạnh người chồng/ người vợ của mình, mình không còn tìm thấy tiếng nói chung nữa, không còn cảm thấy có thể vị tha cho nhau nữa.

Khi mình kết hôn, mình kì vọng điều gì? Đó là mình sẽ được chia sẻ, được nâng niu, có người ngủ cùng, có người chia sẻ kinh tế, có người để thư giãn cùng nhau, cùng mua nhà, phụ giúp chăm lo cho gia đình mình, cùng đẻ con đẻ cái, chăm sóc nuôi nấng dạy dỗ chúng nó, cùng đi du lịch năm châu bốn biển,... Nói chung có cả tá hi vọng người ta có thể làm cho mình. Và ngược lại mình sẽ làm cho người ta giống như vậy.

Nhưng khi mình không thể làm cùng người ta những chuyện như thế nữa, mỗi ngày nhìn thấy nhau đã thấy stress là biết... !. Mỗi người đi theo một con đường riêng, mình nói người ta hết hiểu, người ta nói mình thấy hoang đường, hoang tưởng,...

Có nhiều bạn nói rằng nếu chỉ vì bất chợt cảm thấy chán đối phương rồi ly hôn là vô trách nhiệm với nhau, bởi là vợ chồng có nhiều ràng buộc hơn là một đôi yêu nhau. 

Đương nhiên, chuyện ly hôn không phải là quyết định chóng vánh, không phải thấy chán là ly hôn, cãi nhau là ly hôn. Sống chung thì phải có va chạm, tâm trạng lúc lên lúc xuống, những lúc khủng hoảng như thế đương nhiên mình phải tìm cách giải quyết.

Nhưng để đến khi người ta quyết định ly hôn thì đã là 1 quá trình rồi, cũng phải đắn đo cân nhắc, có khi phải trải qua quá trình ly thân rất lâu, rồi khi đưa đơn ra tòa còn phải hòa giải đôi ba bận. Tức là người ta đã có đủ thời gian để suy nghĩ cân nhắc, không có quyết định ly hôn nào đưa ra hôm trước mà hôm sau giải quyết xong đâu.

Nên khi đã ly hôn tức là người trong cuộc họ đã đấu tranh, cân nhắc rất nhiều với câu chuyện và quyết định của họ. Cả đàn ông lẫn đàn bà, đối diện với việc ly hôn, đều không dễ dàng.

Mình có hạnh phúc, thì mới cho con được hạnh phúc

Ngày nay tỷ lệ ly hôn nhiều hơn thời của ông bà, cha mẹ ngày trước. 

Một phần có lẽ vì quan điểm ly hôn không còn nặng nề như trước nữa, người ta nhìn chuyện ly hôn nhẹ nhàng, tử tế hơn.

Trước kia, ly hôn không dễ vì phải đối mặt với miệng lưỡi hàng xóm, họ hàng hỏi ra hỏi vào: "Sống sao để chồng bỏ vậy!" "Cái đồ đàn bà bị chồng bỏ...".

Bây giờ vẫn còn những chuyện như vậy nhưng ít hơn, khả năng tự vệ của chúng ta cũng cao hơn. "Đời tui tui sống, mắc chi đến ai". Ai sống được giùm cuộc đời mình phải không?

Có con cái, việc ly hôn sẽ trở nên khó khăn hơn?

Hồi trước có lẽ người ta cũng ngại ly hôn vì nghĩ con cái sẽ khổ, sẽ tổn thương, sẽ thế này thế kia, họ cố gắng níu kéo vì con cái. Nhưng ngày nay nhiều người nghĩ khác rồi.

Cha mẹ dù không sống với nhau nữa cũng không có nghĩa là con cái mất cha hay mất mẹ, tụi nhỏ vẫn có đủ cha, mẹ quan tâm chăm sóc nó nếu 2 người chia tay một cách đàng hoàng, tử tế. Ly hôn văn minh thì con cái không bị ảnh hưởng.

Văn minh nghĩa là mình làm tròn trách nhiệm và tình thương với con, người đàn ông cũng vậy, để con không thiệt thòi. Cha mẹ đừng nói xấu nhau, gia đình hai bên đừng coi nhau như kẻ thù, đừng tiêm vào đầu con cái những tư tưởng vớ vẩn, sai lệch thì bản thân đứa trẻ sẽ không bị ảnh hưởng tiêu cực.

Còn hơn là cha mẹ sống với nhau không hạnh phúc, không khí gia đình u ám, đè nặng thì tâm lý của con càng bị phát triển lệch lạc hơn. Mình phải có cái gì, thì mình mới cho người khác cái mà mình có. Bố hoặc mẹ có hạnh phúc, thì mới cho đứa con sự hạnh phúc.

Gia đình 2 bên 

Ban đầu, hiển nhiên gia đình 2 bên sẽ phiền lòng, họ cũng sợ điều này, điều kia. Nhưng quan trọng là con cái họ, cháu họ ra làm sao.

Người ảnh hưởng nhiều nhất trong cuộc hôn nhân là chính mình chứ không phải cha mẹ mình, ông bà hai bên. Nên nếu thực sự không sống được với nhau thì mình phải cứu mình trước.

Mình sống vì sự phiền muộn của gia đình, sợ gia đình mang tiếng,... thì họ cũng đâu sống giùm mình được.