Bà Ellen Johnson Sirleaf, nữ tổng thống của nước Liberia đã phải lưu vong ba lần ở Guinea trước khi được bầu làm tổng thống. Mỗi khi cận kề cái chết, bà lại nghĩ rằng một ngày nào đó bà chắc chắn sẽ vùng lên đánh bại những kẻ thù chính trị của mình và sẽ bắt họ phải chịu đựng những đau khổ tương tự. Tuy nhiên một trải nghiệm đặc biệt đã khiến bà thay đổi tư tưởng.
Một ngày nọ, khi đang ở gần một ngôi làng, đột nhiên bà nghe thấy tiếng súng nổ. Weser, ngưởi vệ sĩ được đào tạo chuyên nghiệp đã lập tức đẩy bà xuống đất. Mặc dù bà đã được cứu, nhưng viên đạn ác nghiệt đã cướp đi mạng sống của Weser. Sau đó bà phát hiện ra kẻ bóp cò chính là hàng xóm của Weser, một thanh niên trẻ tuổi tên là Asa. Asa đã được thuê để ám sát bà.
Mười ba năm sau, Ellen Johnson Sirleaf một lần nữa đến thăm ngôi làng ấy và bắt gặp mẹ của Weser đang tặng đồ ăn cho mẹ của Asa. Bà hỏi tại sao mẹ Weser làm vậy và người mẹ trả lời rằng: “Sau sự việc 13 năm trước, Asa đã bỏ trốn và vẫn bặt vô âm tín. Mẹ của cậu ta đang bị bệnh, lại phải sống trong cảnh nghèo khổ không còn gì để ăn…”
Sirleaf không nhịn được bèn nhắc lại với bà mẹ tốt bụng rằng: “Nhưng bọn họ là kẻ thù của chúng ta! Con trai bà ta đã giết Weser!” Câu trả lời của người mẹ khiến nữ tổng thống một lần nữa phải kinh ngạc: “Tất cả đã qua rồi. Lấy oán báo oán, trả thù chỉ tăng thêm hận thù nhiều hơn.” Những lời của bà mẹ đã để lại cho Sirleaf một bài học sâu sắc. Đất nước Liberia bị chiến tranh tàn phá cần sự tha thứ hơn là lòng thù hận!
Kể từ đó, Sirleaf đã tha thứ cho những kẻ thù cũ của mình và nhận được sự cảm thông và ủng hộ từ những người Liberia. Bà trở thành nữ tổng thống đầu tiên đắc cử trong lịch sử châu Phi. Bà đã tạo ra tương lai của chính mình bằng cách tha thứ và đối xử tốt với kẻ thù của mình. Đây chính là sức mạnh của sự tha thứ xuất phát từ thiện tâm.
Một người khoan dung biết tha thứ cho người khác sẽ phát xuất ra ánh hào quang của từ bi và tường hòa. Ánh hào quang ấy chiếu sáng những người xung quanh và chính bản thân họ. Khi một người thực sự oán không hận, người ấy mới có thể cảm nhận được sự thanh thản từ đáy lòng. Họ sẽ được ban phúc lành và con đường sẽ trải dài trước mặt họ. Ngược lại, một người tâm đầy thù hận sẽ không bao giờ thiện đãi người khác, họ bị chôn sâu trong chiếc nhà tù hận thù do chính mình tạo nên. Ngọn lửa hận thù sẽ khiến họ mất lý trí. Nó cũng giống một thanh gươm tẩm độc, không những làm người khác bị thương, mà còn làm hại chính chủ nhân của nó.