Cô sinh đứa thứ 3. Vẫn là con gái. Nhà mẹ đẻ cô ở xa. Bố mẹ sinh được 6 anh chị em nhưng nghèo, nghèo lắm. Có thể nói là nghèo nhất làng. Chính vì thế mà cả 6 chị em( không có mụn con trai nào) đều chỉ học không hết tiểu học.
Cô lấy chồng khác xã, nhà chồng cũng cùng gia cảnh nên cũng không thể nhờ vả được gì. Về hình thức thì hai vợ chồng cô không cân xứng. Chồng cô rất đẹp trai, khéo nói còn cô thì lại kệch người .Khi cô lấy chồng, bạn bè ai cũng bảo số con này may mắn lấy đc chồng đẹp và khéo thế chắc giàu chẳng mấy chốc. Cô cũng thấy mừng thầm.
Ba năm cô sinh hai đứa con gái, đứa nào cũng trắng trẻo bụ bẫm. Đứa bé ba tuổi, cô sinh thêm đứa nữa, cũng là con gái. Chồng cô đâu tỏ thái độ gì. Anh ta vẫn bế ẵm và nựng các con nhiều khi còn thấy thích vì chúng y hệt ba - xinh xắn, đáng yêu. Đứa thứ ba ra đời, anh ta cũng rất vui vẻ. Nhưng vì còn phải đi làm nên anh ta nói:” hay mượn dì út xuống đỡ đần cơm nước cho anh ta tập trung làm việc.” Thấy anh ta nói thế, cô vui lắm, đồng ý ngay. Không có mẹ bên cạnh nhưng lại có em gái chăm sóc, chị em gần gũi, hú hí nhỏ to thì tốt biết bao.
Chồng cô nghỉ một buổi làm về đón em gái xuống. Mọi việc trong nhà đã có em gái thu vén, cô yên tâm nghỉ dưỡng sau sinh.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Có người sang chơi nói nhỏ với cô là thấy chồng và em gái cô có quan hệ thân mật nhưng cô gạt đi. Không khi nào có chuyện ấy xảy ra. Nhưng không phải một người ghé tai cô mà một số người nói với cô điều ấy. Cô buộc phải kiểm chứng.
Không thấy mặt cả hai người, cô đặt con trên giường, giao cho hai chị trông em. Cô rón rén đi quanh quẩn nhà và bếp để tìm dấu vết nhưng chưa lần nào cô phát hiện ra điều gì khả nghi. Cô nghĩ, chắc người ta nhầm với ai đó. Nhưng dù gì thì cô vẫn thấy không yên. Những ý nghĩ về cuộc tình vụng trộm ấy vẫn len lỏi trong đầu óc cô làm nhiều đêm cô không sao ngủ được. Cô vẫn tiếp tục kiếm tìm.
Tối đó, con nhỏ thứ hai kêu đau bụng. Chẳng thấy hai người đâu nên cô lần ra vườn đào củ gừng để nấu nước cho con uống. Ra tới góc vườn, cô bỗng thấy tiếng thì thào ở phía đống rơm cuối vườn. Cô dừng lại, lắng tai nghe. Đúng là tiếng người nói chuyện. Vườn nhà mình, bốn bề là lũy tre làm dậu. Chẳng có ai có thể vào được vườn nhà cô. Cô rón rén đến gần và phát hiện ra tiếng chồng cô và em gái. Họ làm gì vậy? Cô quyết định xuất hiện. Đứng ngay trước hai người họ và quan sát nhưng họ chẳng hay biết. Họ đang trong cơn say thì làm sao phát hiện ra cô. Cô hắng giọng. Cả hai giật thót, ngồi bật dậy. Họ vơ vội quần áo mặc vào và bước vội vào nhà. Hắn về, ngồi vào bàn pha trà uống nước như chẳng có chuyện gì xảy ra. Còn em gái cô thì ngồi ở góc bếp, gục đầu im lặng. Cô không biết nói gì lúc này nên cũng cố kìm nén, trở vào ôm con. Cả đêm cô không thể nào chợp mắt. Nước mắt cứ trào ra. Cổ họng cô như có người bóp nghẹt đến như không thở được.
Cô nghĩ, chẳng cần nói gì nữa thì hai người cũng đã biết lỗi và không thể làm chuyện có lỗi ấy nữa. Nhưng nào ngờ, ít ngày sau họ còn trắng trợn hơn. Cô ngủ nhà ngoài với hai đứa nhỏ. Dành buồng cho em gái. Và giờ chồng cô công khai vào buồng ngủ cùng em gái cô. Cô cũng không thể nào lí giải được con em gái mình nó nghĩ gì nữa. Họ công khai trước mặt cô như thế nghĩa là họ tuyên chiến với cô đây. Cô muốn lôi con em gái ra đánh cho một trận cho hả giận nhưng rồi cô cũng chẳng muốn làm. Bỗng dưng cô thấy chán nản và coi như họ không tồn tại. Rồi cô nói với em cô:
Chị không nghĩ là em có thể đối xử với chị như vậy. Chị đã không nói và nghĩ rằng em nhận ra lỗi lầm và thay đổi. Nhưng tất cả không đáp lại sự độ lượng của chị. Chị không cần có em ở bên nữa. Chị cảm ơn em đã giúp chị trong thời gian qua. Và em cũng đã giúp chị hiểu ra một điều không phải chỗ nào mình cũng sẵn niềm tin . Ngày mai em hãy trở về nhà và hãy sống cho tốt.
Em gái ra về. Cô phải đối mặt với thằng chồng khốn nạn như thế nào bây giờ? Hàng ngày, nhìn cái mặt nó tỉnh khô mà cô cũng chẳng hề có biểu hiện đau đớn hay tức tối gì cả. Hình như con tim cô đã héo , héo đến mức chẳng còn tìm đâu ra chút hồng cầu nào len lỏi trong đó mà rỉ máu nữa. Cô bắt đầu sống lặng lẽ như một cái bóng. Cô chỉ trò chuyện với các con còn hắn, đi hay về, quan hệ với ai cô chẳng còn quan tâm nữa. Hắn đã thực sự ra khỏi cuộc đời của cô từ đấy.
Theo Chuyện làng quê