Một hôm tôi phát hiện trên cửa sổ của Chính ủy Lữ đoàn có cái gạt tàn thuốc, mà trên ấy thì rất nhiều mẩu thuốc hút chưa cháy hết. Thế là kế hoạch đã được vạch ra trong đầu ngày hôm ấy. Vậy là từ hôm sau có một anh lính rất chịu khó chạy thể dục qua cửa sổ phòng Chính uỷ. Và tối đó nhất định chàng ta có thuốc hút, đồng đội cũng được hút ké. Mọi người hỏi thì hắn chỉ cười không nói. Một hôm hắn vừa thực hiện xong phi vụ thì thấy Công vụ của Chính ủy xuống gặp hắn và nói:
- Chính ủy muốn gặp riêng đồng chí.
Nghe đến đây hắn tái mặt và lầm lũi đi sau Công vụ lên gặp Thủ trưởng. Trong đầu hắn vừa thấy xấu hổ vừa nghĩ cách trả lời Chính uỷ. Lên đến nơi, người lính Công vụ lui đi làm việc của mình. Khi đó chỉ còn hắn mặt tái đi vì sợ hãi, Ông Chính Uỷ nheo mắt nhìn hắn và bảo:
- Cậu ngồi xuống đi!
Hắn ngồi xuống như một cái máy và chờ đợi cơn thịnh nộ của Ông. Nhưng sự việc lại làm hắn ngạc nhiên khi Ông ân cần hỏi hắn:
- Đồng chí tên là gì? Quê đồng chí ở đâu?
Sau khi hắn nói tên hắn và quê hắn ở Ba Vì - Hà Sơn Bình. Ông cười bảo:
- Thế là cậu và tớ cũng gọi là Đồng Hương đấy. Quê tớ ở Tam Nông - Vĩnh Phú, từ quê cậu qua phà Trung Hà đi bộ mấy cây là về nhà tớ.
Thấy ông chẳng nói đến vụ kia, tôi bèn ấp úng:
- Báo cáo Thủ trưởng em sai rồi, em hứa từ nay không làm như thế nữa.
Thấy tôi nói vậy lúc đó Ông mới nghiêm sắc mặt và nói:
- Tôi rất cảm thông hoàn cảnh thiếu thốn của các cậu, nhưng cậu làm thế là mất tác phong của Anh Bộ Đội Cụ Hồ, từ nay cậu không nên hành động như thế, nếu còn tái phạm sẽ bị cảnh cáo. Thôi cậu về đi, mà đây tớ cho cậu bao Tam Đảo về chia cho anh em cùng hút.
Tôi trở về mọi người trong tiểu đội hỏi:
- Ông có bị sao không?
Tôi bèn khoác lác:
- Có gì đâu. Cụ ấy biết tớ là Đồng hương nên gọi lên hỏi thăm ấy mà. Cụ ấy còn cho tớ thuốc lá đây này.
Theo Chuyện Làng quê