Mẹ luộc bánh vào trưa ba mươi tết để trước lúc giao thừa có bánh thắp hương. Mẹ bóc cái bánh nhỏ cho các con ăn thử trước. Háo hức lắm. Vừa ngóng đợi bố về còn được mừng tuổi nữa. Mặc dù những năm kháng chiến chống Mỹ, kinh tế cực kì khó khăn nhưng mẹ tôi vẫn dành dụm những đồng tiền xu, tiền hào cất kĩ vào cuốn sổ. Mấy chị em thì hóng đợi sáng mồng một bố sẽ về lì xì cho mình.
Sáng sớm mồng một, bố tạt qua nhà một lát rồi đi ngay. Trước khi đi, bố thì thầm với mẹ tình hình chiến sự ở miền Nam, hy vọng bác Lập (anh trai của mẹ) bình an trở về. Sau đó, bố bế tôi và em Phương lên và mừng tuổi cho mỗi đứa một đồng tiền hào. Tôi nhớ hình như nó có màu xanh nhạt. Hai chị gái của tôi được bố mừng tuổi ngắm nghía hồi lâu rồi vội cất vào cái ống nứa có khoét một lỗ nhỏ. Mẹ bảo: tiết kiệm được nhiều đến cuối năm bổ ra mua đôi dép mới. Tôi thì nhảy chân sáo cầm đồng tiền khoe khoang khắp xóm...
Mấy chục năm đã trôi qua, bố mẹ đã đi xa, mỗi khi mừng tuổi cho các con lại nhớ đến cha mẹ, nhớ về những năm tháng nhọc nhằn, nhớ bếp lửa hồng, nhớ mùi bánh chưng, nhớ đồng tiền mừng tuổi mà cha và mẹ chắt chiu để dành. Nhưng nhớ nhất cái dáng hao gầy của mẹ, đôi mắt trìu mến của cha - kí ức khó quên
Chuyện Làng quê