Lời ru cội nguồn

Giông bão đời người chẳng chừa một ai. Những nỗi đau hiển hiện trên nét mặt, trong đôi mắt hay trên làn môi, có thấm vào đâu so với nỗi đau ta giấu kín tận đáy lòng.

Đêm tịch liêu, ta càng thấy mình bé nhỏ, quạnh quẽ. Dưới ánh sao xa sáng lạnh, ta cảm thấy mình vô cùng bơ vơ lạc lõng. Ta khao khát được khóc trong vòng tay của mẹ, được mẹ vuốt ve, an ủi, vỗ về. Trong nỗi thống khổ vô biên ấy, ta bỗng thản thốt kêu lên hai tiếng: Mẹ ơi! Kỳ lạ thay, ta đã thấy nhẹ đi biết bao nhiêu là nỗi khổ đang đè nén trong lòng. Và ta nhận ra rằng nơi dễ chịu nhất, yên bình nhất vẫn là nơi chốn Mẹ hiền. Nơi đẹp nhất và nồng nàn tình yêu thương nhất vẫn là trái tim Mẹ.

Cội nguồn ấy, Mẹ đã rót vào tâm hồn ta từ thuở nằm nôi. Khi ta vừa mở mắt chào đời, trong một giấc mơ nào đấy làm ta khiếp sợ, khóc thét lên, Mẹ đã vội vã lên tiếng: Mẹ đây! Mẹ đây! Bàn tay mẹ đưa nôi nhẹ nhàng. Rồi nhẹ nhàng giọng đầy âu yếm, Mẹ cất tiếng hát ru: Ầu ơ... hai tiếng ngân dài đầy thiết tha, là ta nín khóc ngay và lặng yên nghe những giai điệu tiếp theo khi trầm khi bổng, ngân nga một khúc nhạc tuyệt vời đưa ta vào giấc ngủ yên bình.

Mẹ ru ta vào đời bằng cả nỗi lòng của Mẹ qua từng chữ, từng câu của ca dao, êm êm như tiếng suối thì thầm thấm dần vào tâm hồn, cho ta mang theo suốt cả cuộc đời.

Ầu ơi ..

Ví dầu cầu ván đóng đinh

Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi

Khó đi mẹ dắt con đi

Con đi trường học, mẹ đi trường đời.

Có khi mẹ lại ru;

Chiều chiều ra đứng ngõ sau

Nhớ về quê mẹ ruột đau chín chìu

Hay:

Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

Một lòng thờ mẹ kính cha

Cho tròn chữ hiếu, mới là đạo con.

Cũng nhiều khi mẹ không ru ta bằng những câu ca dao, mà giọng mẹ lại ngâm nga qua mấy câu Kiều:

Trăm năm trồng cõi người ta

Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau

Trái qua một cuộc bể dâu

Những điều trông thấy mà đau đớn lòng

....

Cứ như vậy, Mẹ ru ta bắng những câu ca dao hay những câu thơ, đều theo ngẫu hứng qua hơi thở ấm áp truyền cảm của Mẹ. Vậy mà, từ hơi thở, đến lời ru của Mẹ tưởng chừng như rất tự nhiên ấy, lại hình thành một âm thanh vô cùng trìu mến, cho ta nghe ra một tiếng hát ngân nga, êm êm, cho ta cảm nhận được bao lời ru thiết tha, truyền cảm, cứ thấm dần, ngấm dần vào máu tim ta qua dòng chảy của thời gian.

Rồi khi ta lớn khôn, Mẹ chấp cho ta đôi cánh bay vào cuộc đời, mà cho dẫu khi bước chân ta đi trên vạn nẻo đường, qua bao sóng chuyển của thời gian, và bao âm thanh cuồng nộ của cuộc đời... Thì lời ru của Mẹ vẫn cứ mãi vọng vang trong tâm hồn ta, chẳng khác chi ngọn lửa sáng mãi trong trái tim ta bao khát vọng, bao ước mơ tươi sáng trên đường đi tới tương lai.

Hình ảnh Mẹ đưa nôi, với lời ru thiết tha... là cả một giai điệu, một ảnh hình không gì thay thế được, không gì bù đắp được. Vì, đó là những lời ru xuất phát từ trái tim yêu thương của Mẹ dành cho những đứa con yêu dấu của mình. Nên, những người con của Mẹ luôn gìn giữ, gắn bó với lời ru cội nguồn của Mẹ, cho dẫu cuộc thế có xoay vần đến đâu...

 

Theo Chuyện Làng quê