Thương mấy đứa nhỏ mồ côi mẹ, tôi quyết định ưng ba nó. Từ đó, nó xa hòn đảo Lý Sơn và vào đất liền sống với tôi. Những ngày đầu mới về sống với tôi, tôi chưa làm thủ tục gửi nó đi mầm non được, nhà tôi lại neo người nên khi đi dạy tôi phải na nó theo. Như đã nói ở trên, nó phát triển theo bản năng sinh tồn vì thế dạy nó cũng khó khăn lắm. Có hôm, tôi dạy trong lớp phải đóng cửa lớp không cho nó vào và gửi nó cho cô giám thị, cô giám thị bận việc là nó chạy đến cửa lớp đập cửa rầm rầm, tôi sợ xanh mặt vì đi dạy mà mang con theo... Khi xin cho nó vào học trường mầm non 19/5 trường điểm của tỉnh Quảng Ngãi thời đó, thế là tôi yên tâm được phần nào.
Những ngày cuối tuần nó nghỉ học ở nhà, mà tôi thì vẫn phải đi dạy, nó ở nhà đi chơi trong khu tập thể, thấy vòi nước máy của nhà nào lớ ra là nó tiện tay mở và bỏ đi để cho nước chảy lênh loang. Thế là tôi phải đi xin lỗi mọi người, nhiều khi còn chửi lộn với hàng xóm vì bảo vệ nó. Về ăn uống, nó là dân đảo mà không thích ăn cá. Món ăn ưa thích của nó là trứng và thịt heo, trứng gà thì nhà nuôi, tôi có thể cho nó ăn thỏa mái, nhưng nào có dám cho nó ăn nhiều, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của nó. Có một lần cho nó ăn cơm mà không cho ăn trứng nó lăn đùng ra khóc, giận quá, mà không đánh nó được, vì nghĩ nếu mình đánh nó, thì không có ai đưa vòng tay yêu thương để che chở cho nó, nên mình đập cái chén bể toang để hạ cơn giận.
Nó rất hiếu động và cũng rất thân thiện với mọi người, nó lanh lợi lắm, có một lần nó chơi với thằng cu hàng xóm lớn hơn nó 4 hay 5 tuổi, nó lỡ tay ném trúng đầu cháy máu, người ta mắng vốn, giận quá, tôi lấy roi định đánh nó, nhưng cái roi lại đánh vào bàn tay của tôi đang tựa vào be giường, tôi chợt nghĩ: mẹ nó đã che chở cho nó. Từ đó nó có làm gì sai, thì tôi cũng không bao giờ có ý định dùng roi để dạy nó nữa mà chỉ khuyên bảo nó. Nó là một đứa trẻ hiểu chuyện, nó ở với tôi, ba nó giao nó cho tôi toàn quyền nuôi dưỡng, đến dịp tết Nguyên đán tôi đưa nó về đảo ăn tết, có một lần bà nội nó hỏi:
Má Thắm có đánh con không?
Nó trả lời: có chứ nội!
Bà nội nó nói: để bà nội trị má Thắm, chứ sao dám đánh cháu của bà.
Nó trả lời: tại con hư đó nội!
Câu trả lời của nó có đáng yêu không các bạn!? Tôi rất yêu nó, con riêng của tôi cũng yêu nó và con tôi từng nói với tôi: má thương nó chứ tội nó nha má! Con còn có má chứ nó không còn mẹ.
...
Sau này gia đình tôi gặp biến cố lớn, tôi đành phải đưa nó về đảo. Nay nó cũng đã tốt nghiệp đại học rồi, hàng năm, các ngày lễ tết nó đều nhắn tin cho tôi và chúc mừng với những tình cảm yêu thương và trân trọng. Con tôi vào Sài Gòn mỗi khi có việc cũng gọi nó để anh em nó được gặp nhau đầy tình thương mến thương. Mẹ ghẻ cũng có trăm loại mẹ ghẻ, con chồng cũng có cả trăm loại con chồng. Với tôi, đến giờ tôi vẫn luôn yêu thương nó và mãi mãi yêu thương nó.
30/12/2021
Theo Chuyện Làng quê