Nhật ký xe ba bánh: Có những điều như thế

Vừa về hưu lão hăng hái đầu tư làm mấy việc, mà thất bại vốn liếng mất sạch! Rồi ngồi chơi mãi cũng chán ở nhà chỉ có hai vợ chồng, trông vào đồng lương hưu còm cộng thêm một triệu tiền trợ cấp thương binh.

265230441-1298250537356039-7723589064571466315-n-1638864020.jpg

 Cũng chả ăn thua, nào là tiền điện nước, ma chay cưới hỏi.vv. thôi thì tằn tiện từng đồng một. Đành phải gác lại các cuộc vui, hai vợ chồng lão loay hoay chưa biết tính làm gì, để thêm thắt chút đỉnh vào giữa cái thời kỳ, giá cả luôn leo thang hàng ngày, giá điện giá xăng dầu tăng lên vùn vụt, chóng hết cả mặt. Vợ chồng đang bàn tính, hay ra chợ bán rau, bán cỏ.. Hay lại xoay vốn để mở hàng cafe.. thật nan giải!

Hôm đi gặp anh em đồng ngũ bạn chiến đấu ngày xưa, mấy ông bạn bàn, mày có cái thẻ thương binh, thì làm cái xe 3 bánh mà chạy, vừa đỡ buồn vừa có đồng ra đồng vào, lại tự do tự tại, thích thì chạy không thích thì đi chơi, chả phải phụ thuộc ai, có phải hơn không? Ngẫm đi ngẫm lại lão thấy hay và hợp lý.. Vậy là quyết tâm vay mượn gióng cái xe chạy xem sao...? Vay được tiền lão về nói với vợ, anh quyết định mua xe 3 bánh chạy em ạ. Vợ mỉm cười có vẻ vui lắm.. vì lâu nay nàng vẫn tin tưởng ở lão mà. Nhưng nhìn ánh mắt vợ lão biết, nàng lo lắng lắm bỏ một đống tiền, liệu có làm ra đồng nào không, hay lại giống mấy cái việc dang dở kia, rồi lại mang nợ vào thân.

Biết vậy lão vui vẻ động viên vợ, em yên tâm, mọi việc sẽ tốt thôi. Vợ cười, chồng cười! Lão hiểu hai cái cười đó đều mang hàm ý khác nhau. Nhưng cùng chung mục đích là làm an lòng nhau mà thôi. Ngày mang xe về vợ chồng vui lắm dù sao cũng bỏ ra 40 triệu có cái xe đẹp (long lanh) hiii gióng toàn bộ khung sườn bằng inoc thì quả thật nhìn chiếc xe của lão sáng choang. So với đại đa số anh em chỉ làm sườn gầm bằng sắt thôi! Rồi..! xe thì ngon giờ chạy thế nào khách đâu ra.. điểm nào hay đẹp anh em bạn bè đứng hết rồi! Điểm nào cũng 5..7 anh em thêm mình nữa miếng ăn của nhau sẽ bị san sẻ. Dù sao lão cũng còn có đồng lương hưu, hơn một số anh em đồng đội. Lão quyết định trước hết bỏ ra một tuần, tập lái cho thuần thục đã vừa tập lái, vừa đi chọn điểm tìm bến xe cho riêng mình.. Đồng thời in tờ rơi đi rải quanh nơi lão sinh sống. Chạy xe 3 bánh quả là không đơn giản vì xe tự chế, độ an toàn chưa biết thế nào, sự rung lắc tay lái đến tê dại, đầu xe có vẻ chênh vênh. Mỗi khi gặp đường xấu, hay 1 gờ nối 2 nhịp cầu, ổ gà là xe xóc nhẩy tưng tưng, tay lái rung bần bật, hai bánh sau theo đà đẩy về trước, nếu không giữ vững tay lái.. sẽ bị đẩy lệch sang một bên, không thể theo theo ý muốn của mình có thế bị lao ngay vào vỉa hè.. hay xuống ruộng.

Sau một tuần tập luyện tay lái ok.. Địa điểm cũng chọn xong. Giờ xem ngày ra bến! Ngày đầu tiên tôi ra bến gặp đúng ngày mưa to gió lớn, cơn mưa rào đầu hạ.. Cứ từng cơn từng cơn trút xuống mà lòng ngao ngán! Hôm đó mưa cả ngày từ sáng tới chiều! Mãi cuối chiều thì trời quang mây tạnh, đành phải đánh xe về. Lòng buồn rười rượi, nghĩ bụng vợ biết về tay không thế này, chắc nàng buồn lắm. Đang mải suy tư liệu có làm ăn gì được không? Đây! Thì có một cậu đỗ xịch xe máy bên cạnh hỏi? chú chạy xe ba bánh này à.! Lão lơ đễnh trả lời.. Ừ có việc gì cháu? Cậu ta nói.. cháu muốn chở khoảng 20 tấm tôn cốt pha xây dựng.. Trong bụng sướng rơn, Lão làm mặt tưng tửng, thế chở đi đâu xa không..? Dạ cháu chở từ cầu Chương Dương đi công trình ở chùa Đậu. Lão thầm kêu khổ! Chết cha.. chưa chở hàng lần nào.. lại  chạy xa và đi buổi tối nữa! Chở tôn cốt pha chắc nặng lắm. Thế này thì chết mẹ mình rồi, lòng run cầm cập nhưng ngoài mặt lão lạnh tanh.. Phán.. xa đấy! đến 25km chứ ít à. Bụng nghĩ phải liều thôi đi chuyến này coi như là sát hạch luôn. 500k cháu đồng ý không chú lấy vậy là hữu nghị lắm đấy! Nào lão đã nắm được giá cả thế nào đâu. Thét giá thế thôi, không ngờ cu cậu đồng ý ngay, làm lão phát hoảng. Gay rồi không thể khác được liều vậy. Nào đi 6h chiều đi 9h30 về đến nhà vẫn còn run, lão giở tờ 500 nghìn ra ngắm, một thành quả lao động tuyệt vời. Vợ ơi nhìn này!

 Làm cái nghề này cũng hay, nó có cái thú riêng của nghề, ra bến đỗ của mình, lôi quyển tiểu thuyết "cú ngã tình yêu" của JAMIE McGUIRE ngồi gác chân đọc, khách cần họ tự tìm đến mình chả phải chào mời ai hết. Nhưng nắng nóng, cháy đỏ người, mưa thì chỉ còn tìm quán mà ngồi. Ngày thứ 2 đang mải đọc sách có điện thoại, số lạ. A lo tôi nghe.. Dạ bác chạy xe ba bánh! Đúng rồi lão vội trả lời phấn khởi.. Vậy bác lên đầu đê chở cho cháu cái xe máy.. xe máy hả ok. Đến nơi nhìn thấy một cô bé xinh xăn, mặt mày tái mét đứng bên cạnh chiếc xe SH đầu xe vỡ tung. Lão ái ngại hỏi cháu chở xe đi đâu? Dạ chú chở cho cháu qua xưởng sửa xe Honda bên Trần Nhật Duật ạ. Lão nhìn con bé nói: may cho cháu, người không việc gì là may phúc lắm rồi.  Chở đến nơi chú lấy cháu bao tiền ạ. Thôi chú giúp cháu không phải tiền nong chi cả, lần sau cháu đi đứng cho cẩn thận vào. Rồi lão quay xe về vừa đi vừa nghĩ chả đáng là bao hơn cây số, nhìn nó thật tội sửa xe chắc cũng phải mất dăm triệu.

  Một lần đi đón hàng chở cái tủ cho khách, nhìn từ xa thấy cái xe 17 chỗ, cũ kỹ chết máy dọc đường lái xe thì đang vẫy nhờ trợ giúp nhưng không có xe nào dừng giúp cả. Tới nơi cu cậu lái xe vẫy và nói, chú giúp cháu kéo nổ hộ cháu xe cháu hết điện, lão cười xe chú kéo nổi không mà kéo.. chú cứ thử giúp cháu hết bao nhiêu cháu gửi chú. Ok để chú thử xem. Lấy cuộn dây dù buộc vào đầu xe. Thật không ngờ xe kéo ngon lành 20m thì nổ.. Cậu lái xe cảm ơn rối rít, lấy tiền ra trả, lão phẩy tay nói tiền nong gì chú giúp mày thôi. Cu cậu cảm động mắt chớp chớp. Ừ không phải vì tiền.. Mà chắc xe bị lâu rồi không có ai giúp cho!

 Đại loại mới chạy xe được hơn tháng, tự nhiên lão cũng giúp được cho nhiều người vào hoàn cảnh tương tự. Tuy chưa kiếm được bao nhiêu về lão kể với vợ nàng cũng vui lắm nói chồng giúp được ai thì cứ giúp. Thế rồi mới hôm qua thôi lúc 8h30 tối khách quen gọi chở hàng lên thị Trấn Xuân Mai, đêm rồi thấy cũng ngại, nhưng vì khách quen nên lão nhận lời. Kể ra đi đêm với cái mùa hè nóng nực này cũng hay mát mẻ đỡ nắng nóng.. lại leo bừa lên đường cao tốc chạy cứ gọi là mát rười rượi. Lên đến nơi giao hàng xong 11h30. Quay xe về chạy được hơn 4km thì xe khực khực chết máy.. ngó bình xăng hết sạch bỏ mẹ, phải đẩy xe quay lại thị trấn để đổ xăng.

 Đêm khuya thỉnh thoảng mới có chiếc xe vụt qua. Lão đang đẩy xe quay lại thì có một đôi nam nữ đi xe SH, cậu thanh niên hai cánh tay xăm trổ dừng xe lại hỏi .? Xe chú bị sao đó, lão cười nhăn nhó đau khổ, trả lời..! Xe chú bị hết xăng, phía trước có cây xăng nào gần không cháu, Lão hỏi ..? Dạ khoảng 3km là có chú ạ. Vậy là tốt rồi, tôi phấn khởi cười và nói vậy. Cô gái ghé tai cậu thanh niên nói nhỏ, rồi cô bé bảo chú đứng đây, đợi bọn cháu quay lại thị trấn mua xăng giúp chú. Ôi thế thì may quá chú cảm ơn hai cháu, hai đứa trẻ quay xe lại thị trấn.. 20p sau chúng quay lại. Cô bé cầm 2 chai lavis nhỏ, nói cháu tìm mãi mà không có chai nào to hơn. Chú đổ tạm vào rồi đi tiếp khoảng mấy cây là tới cây xăng. Của chú hết 20 nghìn ạ.. Chú cảm ơn hai cháu nhiều nhé..! Lão nhìn theo chiếc SH cùng cô bé, phóng vút vào bóng đêm, nở một nụ cười rạng rỡ hạnh phúc. Đổ xăng xong lão phân vân, quay lại thị trấn đổ đầy bình cho chắc ăn, hay đi tiếp tới cây xăng phía trước gần hơn. Lão quyết định đi tiếp chạy được đến cây xăng, thì cây xăng đóng cửa, gọi không có người ra bán lạ thật. Từ đây đến thị trấn Quốc Oai còn 10km nữa lạy trời đủ xăng cho con tới được đó. Đành bấm bụng chạy tiếp tới đâu hay tới đó, lòng phấp phỏng lo âu và chập nhận đẩy xe vậy, trời về đêm mát mẻ sợ gì. Đúng như dự tính thêm 3km xe khựng lại giữa cánh đồng hưu quạnh.. thỉnh thoảng những chiếc xe tải lớn vô tư lướt qua, châm điếu thuốc hút xong lão gò lưng đẩy. Đúng lúc đó có chiếc xe tải đông lạnh 2,5 tấn bóp còi chạy tới, lão quay đầu cười lắc đầu ra ý khổ vậy đấy...! Tới nơi xe chầm chậm bật xi nhan đỗ trước xe lão. Cậu lái xe nhảy xuống hỏi, xe chú bị sao? Xe chú hết xăng cháu ơi..! Không nói nhiều cu cậu bảo, chú có dây không buộc vào cháu kéo cho.!

Thật là cảm ơn trời Phật, cảm ơn cháu.. 10km kéo qua thị trấn Quốc Oai ra đường cao tốc Láng Hòa Lạc.. rồi chui qua đường dân sinh qua bên kia đường, mạn Chùa Thầy mới có cây xăng.  Lão nắm chặt tay cậu lái xe chú cảm ơn cháu thật nhiều. Lão lấy tờ 200 nghìn dúi vào túi áo cậu ta, cu câu dứt khoát không nhận, mãi sau thấy lão có 40 ngàn lẻ cậu ta dật khỏi tay lão. Thôi cháu lấy từng này đủ rồi, rồi cậu vội và lên xe đi luôn, chắc cũng vì lão mà về muộn. Đổ đầy bình xăng lão quay ra đường cao tốc dừng xe. Châm một điếu thuốc ngồi hút cho sảng khoái. Ngắm nhìn bầu trời đầy sao, ngôi sao mai sáng lấp lánh như vẫy chào lão, ngẫm nghĩ rồi ngộ ra một điều, khi mình trút bỏ được tham, sân, si, thì cái tâm thanh thản.

 Luật nhân quả có thể đến với người nay lâu, nhưng lại đến với người kia ngay sau đó. Lão may mắn là gặp cái duyên kỳ diệu đó. Phải chăng Phật vẫn luôn bên cạnh theo dõi độ trì cho lão. Và một điều quan trọng nữa là trên thế gian, vẫn còn rất rất nhiều người tốt! Cái mà lão tâm đắc nhất lúc này, là với lớp trẻ ngày nay, chúng không hề thờ ơ với thế giới quanh chúng! Giữa thời buổi thật giả lẫn lộn. 3 giờ sáng mới về tới nhà lòng thầm gọi vợ ơi anh đã về !

 

Theo Chuyện Làng quê