Cả bọn đánh hẳn 13 cái ô tô, rồng rắn kéo nhau đến nhà thầy. Dẫn đầu là đồng chí Quân, Phó chủ tịch huyện, ngày xưa đi học ngu như bò, chuyên chép trộm bài của Gã. Tiếp theo lần lượt là các đồng chí: Hoạch - chủ tịch xã, Lự - Trưởng phòng Giáo dục, Trịnh - huyện đội, Bách - Chủ tịch Hội nông dân tập thể thị, Yến - Hiệu trưởng trường tiểu học,... và một số đồng chí viên chức tép riu lẫn doanh nhân thành đạt khác. Tất cả đâu đó 30 đứa. Đứa nào đứa nấy - nam thì sơ mi trắng đóng thùng, nách kẹp ví da cầm tay, tóc vắt từ bán cầu tây sang bán cầu đông vì hói; nữ thì váy vóc, túi xách rộn ràng, nước hoa thơm nhức hết cả mũi. Cười nói xôn xao như trẩy hội chùa Hương, thật là một bầu không khí vô cùng đoàn kết và phấn khởi.
Nhà thầy trong ngõ sâu, đi qua mấy mương nước, ba bốn cái ruộng rau muống mới tới. Xe dừng đầu ngõ một dãy dài như phái đoàn nhà trai đến đón dâu. Chó sủa um lên. Mấy con chó bé bằng củ khoai lao trong bụi ra, cứ nhè vào chân đồng chí Quân đòi cắn. Đồng chí Phó chủ tịch giận tím mặt, gầm gừ quát: "Bố mày cho củ riềng giờ!". Trưởng phòng Lự thấy vậy liền lắc đầu thở dài một cách đầy quan ngại: "Đúng là một lũ chó không có giáo dục!".
Các đồng chí nữ đứng chụm vào nhau chụp ảnh tự sướng đăng phây. Một số đồng chí nam rủ nhau hái ổi ăn, vừa nhai vừa nhăn mặt kêu chát; trong khi đồng chí Bách chủ tịch Hội nông dân chỉ tay ra vườn chê mấy bụi cam hơi còi, cần phải bón thúc phân chuồng và tỉa hết cành nhỏ. Mọi người đang lao xao ngoài sân thì con trai thầy giáo chạy ra mời vào nhà uống nước. Cả bọn chen chúc đi vào, không đủ ghế nên mấy đứa đứng vây quanh chỗ nằm của thầy. Thầy nằm trên giường, hốc mắt đã lõm sâu, gầy gò và yếu ớt, ai hỏi gì chỉ ú ớ thay cho câu trả lời. Sau khi ổn định chỗ đứng, đồng chí Phó chủ tịch Quân trịnh trọng tiến tới rồi chìa tay ra bắt tay thầy. Người nhà thầy bảo: "Để đỡ thầy ngồi dậy đã". Mấy đứa xúm vào đỡ cho thầy lên rồi chèn cái gối cho thầy dựa vào tường khỏi ngã. Đồng chí Quân đằng hắng lần thứ 3, giọng nghiêm trang nói, giới thiệu với thầy, em là Quân, Phó chủ tịch huyện, học sinh cũ của thầy. Thầy giáo ú ơ cái gì đó, ra chiều rất lấy làm hân hạnh.
"Còn đây là đồng chí Hoạch, chủ tịch xã, người con ưu tú luôn đau đáu vì sự phát triển của quê hương...". Thầy lại ú ớ mấy tiếng, miệng há to, nước dãi chạy ra rơi cả xuống chiếu. Giới thiệu với thầy đây là đồng chí Lự, trưởng phòng Giáo dục, một cán bộ mẫu mực và hết lòng vì sự nghiệp cải cách giáo dục huyện nhà...". Mỗi khi giới thiệu xong một người, các đồng chí lại râm ran vỗ tay như đang tiếp đón phái đoàn cấp cao về dự đại hội. Giới thiệu xong một lượt, mọi người lại hạ thầy xuống. Ai đó đưa cho thầy miếng cam, nói thầy ăn đi cho khỏe, nhưng thầy chỉ ú ơ trong cổ vì tay thầy không cầm nắm được. Vợ thầy thấy không khí ngột ngạt quá nên mời mọi người ra gian ngoài uống nước cho thoáng. Ngồi thêm mươi phút nữa, sau khi ăn hết 2 đĩa cam, 1 đĩa dưa hấu, 3 đĩa ổi và hỏi han dăm câu, ba điều về bệnh tình của thầy, cả bọn lục tục kéo nhau ra về, không quên hứa lần sau chúng em lại đến thăm thầy tiếp. Gã và một thằng nữa nán lại sau cùng. Ngó nét mặt vợ và hai người con của thầy có cái gì đó buồn buồn, Gã nói nhỏ vào tai nó, lúc hai đứa quay ra xe. Mày có biết vì sao không? Nó nói không, tao thấy cũng vui mà. Gã bảo không! Người nhà thầy không nói ra nhưng tao tin họ đếch vui. Vì một là chúng ta đến mà không báo trước, mày có thấy thầy chỉ mặc mỗi cái quần đùi cháo lòng trên người không? Vì không báo trước nên họ không kịp chuẩn bị, mọi sự cứ rối tinh cả lên, như thế là đẩy họ vào thế lúng túng, bị động. Hai là đã thế lại kéo đến rất đông, cả bọn vòng trong vòng ngoài xúm xít quanh giường thầy chả khác gì cú nhòm giường bệnh, trong khi tâm lý người bệnh, nhất là bệnh nặng, người ta không bao giờ muốn ai nhìn thấy Gã trong tình trạng thảm hại cả. Chưa nói đến việc giới thiệu chức danh choang choang như bọn quan chức ngáo đá, làm mất hết cả ý nghĩa nhân văn của một nghĩa cử rất đẹp.
Nói thế thôi, không biết nó có nghe không. Hay lại mang chuyện mách lẻo, tâng công với anh phó chủ tịch huyện khả kính?
Theo Chuyện Làng quê